Khi ta đến tạ ơn, Trưởng công chúa đã đỡ ta đứng dậy.
"Con à, con đã chịu khổ rồi."
Bàn tay bà ta rất ấm áp.
Tôi cảm kích bà ta đã cưu mang Nguyên Nhi.
Bà ta nói:
"Con không còn nhà mẹ đẻ, dù là con gái hòa thân đến từ Nam Tương, nhưng cũng sẽ bị người ta bắt nạt. Ta nhận con làm con nuôi, sau khi phong làm quận chúa, rồi chọn ngày lành để xuất giá."
Ta không tin thái tử Bắc Yến có tình cảm sâu đậm với ta, mà đến cả những điều nhỏ nhặt như vậy cũng được quan tâm đến.
"Tại sao lại đối xử tốt với ta như vậy?"
Ta sớm biết không có lòng tốt nào vô cớ.
Trưởng công chúa do dự mở lời:
"Con rơi vào hoàn cảnh này, Tư Tuân cũng có một phần trách nhiệm nhất định."
Đúng rồi, nếu không phải vì hắn ta mang bản đồ phòng vệ biên giới đi mất, nếu không phải vì Tiêu gia, nếu không phải vì Lý Thiều Uyên, thì mọi chuyện đã không đến nông nỗi này.
15
Cho đến ngày chính thức xuất giá, ta cũng vẫn chưa gặp lại được con tin năm đó.
Con phố dài nhộn nhịp, tiếng trống nhạc không ngừng vang lên.
Qua lớp khăn phủ đầu, ta nghe thấy tiếng trẻ con hát bài đồng d.a. o trong lúc đùa nghịch đuổi nhau.
Ở Nam Tương cũng có bài đồng d.a. o này, hồi nhỏ ta đã từng nghe trong đại hôn của người khác:
"Tân nương, khăn phủ đầu màu đỏ.
Kiệu hoa đỏ thắm nhìn không thấu, nửa buồn nửa vui ở trong lòng.
Từ biệt cha mẹ, rời xa huynh tẩu .
Chọn ngày lành, khấu tam quang.
Lạy trời đất, lạy cha mẹ, phu thê đối bái, niềm vui tràn ngập.
Nam có tài, nữ có sắc.
Nắm tay cùng bước trên con đường phía trước.
Thề nguyện, không rời bỏ.
Tài tử giai nhân, cùng nhau bạc đầu.Thiều Uyên ca ca, sau này khi ta kết hôn, phải long trọng hơn thế này!Được.Ta muốn mười dặm kiệu hoa!Được.Ta muốn cả đời huynh chỉ yêu một mình ta, mãi đến đầu bạc răng long!Được."
16
Đêm đại hôn cũng chỉ một mình ta.
Hắn ta trốn tránh không gặp ta, chẳng lẽ sợ ta g.i.ế. c hắn ta sao?
Một buổi chiều yên ả, hắn ta đến tẩm điện của ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!