Vốn Tư Đồ Thịnh xuất hiện trên phố xá Liên Châu cũng không có gì lạ, nhưng Sở Lâm Lang vừa liếc nhìn cửa hàng hắn ta đang đứng, sắc mặt bỗng đại biến.
Bởi vì tiệm gạo đầy kho này chính là do em vợ Trương Hiển tìm người mở, cũng là một trong những tiệm mua bán có quan hệ mật thiết với kho lương mà Sở Lâm Lang bịa ra trên tờ sổ sách giả.
Tên Tư Đồ Thịnh này chắc không phải đột nhiên hứng chí mà tự mình đi mua gạo đâu nhỉ? Hay là hắn nhặt được tờ sổ sách giả kia mới chạy đến đây dò la thực hư?
Nghĩ vậy, Sở Lâm Lang nào còn để ý đến lời than khóc của Doãn tiểu thư, chỉ đột ngột đứng dậy, nói mình vừa rồi uống trà nhiều quá, hơi buồn tiểu rồi liền vội vàng đi xuống lầu.
Ý của Sở Lâm Lang vốn là xuống lầu đến gần một chút, hoặc giả vờ mua đồ ở sạp hàng cạnh tiệm gạo xem có thể thám thính qua cửa sổ được ý đồ Tư Đồ Thịnh đến đây không.
Nhưng không ngờ, nàng vừa xuống lầu băng qua phố, đã không thấy bóng dáng Tư Đồ Thịnh đâu.
Ngay khi nàng đang nhìn quanh bốn phía tìm kiếm, sau lưng lại vang lên một giọng nói trầm thấp: "Dám hỏi phu nhân lại đánh rơi thứ đồ gì sao? Có cần tại hạ giúp không?"
Sở Lâm Lang chợt quay đầu lại, phát hiện không biết lúc nào Tư Đồ Thịnh đã lặng lẽ xuất hiện sau lưng mình.
Nàng có hơi sững người rồi lại vội vàng nở nụ cười trên gương mặt, cung kính nói: "Thật là trùng hợp, sao lại gặp đại nhân ở đây?"
Tư Đồ Thịnh tướng mạo lạnh lùng, trên mặt mang chút nụ cười khách sáo, cúi mắt liếc nhìn Sở phu nhân: "Phu nhân vẫn chưa nói, phu nhân đang tìm gì?"
Sở Lâm Lang tất nhiên không tiện mở miệng nói, ta là đang tìm cái đồ phiền toái nhà ngươi đây thôi!
Nàng mỉm cười: "Dẫn bằng hữu đến đây uống chút rượu, đồ ăn có hơi khó nuốt, ta đang định xuống lầu mua ít đồ nhắm..."
Sở Lâm Lang mới nói được một nửa đã bịa không nổi nữa. Bởi vì nàng thấy Tư Đồ Thịnh lấy từ trong lồ ng ngực ra một tờ giấy quen mắt, tờ giấy này... chính là tờ nàng làm rơi hôm qua!
Trong muôn vàn nỗi sợ, tờ giấy này đúng là bị tên nam nhân này nhặt mất rồi!
Hắn ta trước mặt Chu Tùy An nhẫn nhịn không nói gì, lại mong mỏi chạy đến trước mặt mình để bất chợt lật bài. Đây là ỷ nàng là phụ nhân, dễ bắt bí cậy miệng hơn!
Nghĩ vậy, Sở Lâm Lang nhanh chóng bình tĩnh lại, chớp chớp mắt cười dịu dàng, giả vờ không nhận ra Tư Đồ Thịnh đang cầm cái gì.
Tư Đồ Thịnh tất nhiên biết đồ này là của ai làm rơi. Hôm qua khi Sở Lâm Lang khống chế Lục hoàng tử, động tác vô cùng lớn, hắn tận mắt thấy tờ giấy này từ hông phụ nhân này rơi xuống.
Hôm qua khi Lục hoàng tử hỏi han thông phán họ Chu kia về việc sổ sách quân trướng, vị thông phán đại nhân mới nhậm chức nửa năm này lại hỏi một, ba không biết, rõ ràng vẫn chưa nắm được tình hình.
Nhưng nữ quyến nhà thông phán đại nhân này lại mang theo tờ sổ sách, thật dễ khiến người ta liên tưởng lung tung...
Tư Đồ Thịnh không đưa tờ sổ sách này cho Lục hoàng tử xem, nhưng sai người canh chừng cổng Chu gia, khi phụ nhân này ra ngoài thì "tình cờ" xuất hiện ở đối diện lầu rượu nàng ăn cơm.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, phụ nhân này thấy hắn xuất hiện ở tiệm gạo thì lập tức xuống lầu.
Tư Đồ Thịnh lười vòng vo, lấy tờ giấy ra, phất phất trước mắt Sở Lâm Lang: "Thứ phu nhân muốn tìm, hẳn là cái này đúng không?"
Sở Lâm Lang theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng hắn ta khẳng định như vậy, rõ ràng chắc chắn là mình làm rơi, nói mấy lời giả vờ ngu ngốc như là không biết, sợ là khó qua mắt được.
Nàng im lặng một lúc, ngẩng đầu yếu ớt hỏi: "Đại nhân, ngài biết đây là cái gì không?"
Tư Đồ Thịnh thấy nàng lại giả vờ yếu đuối, khóe miệng hơi nhếch lên, hắn phất tay ra hiệu, mời Sở Lâm Lang vào trà thất vắng vẻ gần đó mà tiểu thị đã đặt riêng.
Đợi hai người ngồi xuống, tiểu thị bắt đầu rót trà. Sở Lâm Lang để tận nghĩa chủ nhà còn đặc biệt ân cần dùng kẹp tre gắp miếng lê thơm vào đ ĩa nhỏ, pha cho Tư Đồ đại nhân một chén trà trái cây.
Trong mùi thơm lê thoang thoảng, Tư Đồ Thịnh chậm rãi mở lời: "Mười hai năm trước, biên quan thất trận ở Phụ Thủy, đại tướng Hộ quốc Dương Tuần tử trận. Trưởng tử của ông ta bị Kinh quốc bắt làm tù binh và đầu hàng Kinh quốc. Việc này chấn động cả nước, thân quyến nhà họ Dương ở lại kinh thành cũng đều bị tội lụy mà xử trảm. Nghe nói Dương tướng quân thất thế trên chiến trường, thực ra là vì quân nhu Liên Châu có vấn đề, lúc đó có mấy quan viên dính líu tới án tham ô bị bắt, nhưng quân nhu lẫn ngân lượng thì đều không tìm thấy tung tích. Ta thấy trên tờ giấy phu nhân làm rơi ghi chép dường như chính là mấy khoản tiền năm đó."
Cùng với giọng nói trầm thấp trong trẻo của hắn, đôi mắt linh động và cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Sở Lâm Lang cùng lúc từ từ mở to!
Để dọa Trương Hiển, Sở Lâm Lang giả mạo danh tính là sổ sách bị mất trong vụ cháy kho lương ở Liên Châu một năm trước.
Nhưng những sổ sách này đều là do nàng bịa lung tung, số tiền cũng không lớn, toàn là mấy trò ăn cắp vặt trộm gà trộm chó của quan lương, có liên quan gì đến vụ án tham ô chấn động Liên Châu năm xưa kia chứ!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!