Chương 50: Nhất thời hồ đồ

Sở Lâm Lang hoảng hốt, thấy Tư Đồ Thịnh từ từ cúi người xuống, nàng vội vàng chống dậy, lại thấy Tư Đồ Thịnh chỉ là muốn đưa tay về phía nàng, hóa ra là hắn muốn kéo nàng dậy.

Nhưng Lâm Lang cảm thấy, điều hắn muốn làm vừa rồi, chưa chắc chỉ đơn giản là như vậy.

Lúc chân nàng bị thương, Tư Đồ Thịnh cũng không ít lần ôm nàng đi tới đi lui.

Sở Lâm Lang cũng không phải kẻ ngốc, trong mấy chuyện vụn vặt hàng ngày như này, sao nàng có thể không cảm thấy Tư Đồ Thịnh đối xử với mình có hơi khác những người khác?

Nàng tuy không thể sinh nở nhưng cũng tự biết rằng mình có chút sắc đẹp, nếu nam nhân bị nhan sắc mê hoặc, khó mà trái được thiên tính mà sinh ra chút hảo cảm với nàng, đó cũng là điều khó tránh khỏi.

Nhưng nàng biết, chính Tư Đồ Thịnh cũng nên hiểu rõ, chút hảo cảm này chỉ cần ẩn giấu ở trong lòng là được.

Nếu vạch trần ra, không chỉ khiến cho hai người khi ở chung ngượng ngùng, nàng cũng không còn lý do mà lưu lại nơi đây nữa.

Nguyên nhân không có gì khác, nàng và Tư Đồ Thịnh căn bản là sẽ không có kết quả gì.

Một nam tử có tiền đồ đương thịnh, cho dù có chút bệnh kín cũng không sao, đại trượng phu có ích cho triều đình lo gì không có thê tử? Một nữ tử như nàng, làm nha hoàn thông phòng của hắn cũng sẽ trở thành trò cười trong miệng đồng liêu hắn.

Mà dù Sở Lâm Lang tuy xuất thân không tốt, lại còn là nữ tử bị ruồng bỏ không thể sinh nở nhưng nàng cũng không cảm thấy mình hèn mọn, cần phải có nam nhân giúp đỡ, rơi vào cảnh ngộ phải bán sắc để ủy thân cho người và chịu đựng những ngày tháng khổ sở.

Chính nàng cũng có thể nuôi sống bản thân, nàng cũng không muốn có liên lụy phiền phức với một nam tử có thân phận như hắn.

Đã là cá với chim, cả đời đều chạm không tới, vậy thì duy trì một đoạn tình nghĩa quân tử chủ tớ, cùng nhau đi một đoạn đường, rồi từ biệt nhau, cũng không uổng công một hồi quen biết nhau thuở nhỏ của hai người họ.

Tư Đồ đại nhân hẳn cũng hiểu ý này, tuy hắn chiếu cố nàng rất tỉ mỉ, nhưng nơi nào cũng dừng lại ở cấp bậc lễ nghĩa, không để nàng phải ngượng ngùng trước mặt người khác.

Còn sự vi diệu riêng tư ấy, đó cũng là bí mật ngầm hiểu của hai người họ, ai cũng không nói với người khác là được.

Sở Lâm Lang vẫn rất an phận với hiện trạng này, cảm thấy đây chính là chỗ hay khi ở chung cũng với một nam nhân thông minh

- cả hai đều biết rằng mình không phải mâm đồ ăn của đối phương, cho dù thèm đến mấy, cũng sẽ giữ quy củ mà không động đũa.

Nhưng nàng lại cảm thấy Tư Đồ Thịnh kỳ thực cũng không tính là một quân tử, có đôi khi riêng tư hắn sẽ cố ý giả vờ hồ đồ.

Giống như bây giờ, sau khi kéo nàng dậy, hắn lại đường đường chính chính đưa tay giúp nàng chỉnh lại búi tóc lỏng lẻo.

Sở Lâm Lang cảm thấy thật vô lý, nàng phát một cái đánh rơi xuống tay hắn, trợn mắt nói: "Ngài đang làm gì vậy?"

Tư Đồ Thịnh lấy trâm cài tóc của nàng ra, mặc cho làn tóc đen tung bay rồi lại đưa tay ra vén phần tóc dài của nàng, dường như không có gì mà nói: "Tóc nàng rối rồi, ta giúp nàng chỉnh lại, chẳng lẽ lát nữa nàng muốn ra ngoài như vậy? Đúng rồi, lần trước nàng dạy ta búi tóc, ta cuối cùng cũng biết rồi, nàng xem ta làm đúng không?"

Lần trước mà hắn nói chính là chuyện lúc chân Sở Lâm Lang bị thương.

Hai người họ ngủ quên trong thư phòng khi luyện chữ. Trâm cài tóc của nàng còn móc vào búi tóc của Tư Đồ Thịnh.

Lúc đó trong thư phòng không có gương, tay Tư Đồ Thịnh lại quá vụng về, dạy thế nào cũng không biết nên đã không giúp nàng chải tóc cho thật tốt.

Nhưng giờ trong phòng có gương đồng, cho dù tóc rối thì cũng không cần đến hắn.

Nhưng Tư Đồ Thịnh lại nhất định muốn luyện tay nghề, hắn kéo tay áo nàng đến trước gương đồng, bảo nàng ngồi yên rồi sau đó đi vòng ra sau lưng nàng, định lấy mái tóc đẹp của nàng mà ra tay.

Nam nhân lấy ngón tay thon dài làm lược, thuận theo phần tóc mai chải gọn, khi đầu ngón tay lướt qua, nàng liền có cảm giác rùng mình nhè nhẹ từ gót chân lan thẳng lên.

Nhưng Lâm Lang cố nhịn không động đậy, chỉ chăm chú nhìn bóng hình ở trong gương.

Lần này, quả nhiên là hắn đã chải thuần thục hơn nhiều, không biết trước đó hắn đã lấy cái gì luyện tay...

Tình cảnh phản chiếu trong gương đồng sáng bóng có chút quen thuộc.

Khi tân hôn, nàng cũng từng cùng lang quân cùng chải mái tóc, bôi phấn vàng qua gương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!