Chương 49: Đại hỷ thăng quan

Từ nơi này vào thành thông thường phải đến thuê xe ngựa ở thôn xóm gần đó.

Nhưng nhìn ý chủ nhân không quay đầu lại, dường như muốn đi bộ dọc đường về thành. Nếu vậy, e là phải đi đến nửa đêm rồi...

Đúng lúc này, từ nơi không xa lại truyền đến tiếng vó ngựa, hóa ra là Sở Lâm Lang sau khi kiểm tra xong ruộng chức điền, nàng tính toán đúng thời gian, đặc biệt đến đây đón Tư Đồ Thịnh cùng về.

Giờ trời tối quá sớm và quá lạnh, Sở Lâm Lang suy nghĩ rằng đại nhân chắc cũng muốn được thoải mái về thành sớm một chút.

Nhìn thấy đại nhân ở bên đường, Sở Lâm Lang ôm lò sưởi, mang theo nụ cười tươi như hoa xuân, từ rèm xe thò đầu ra, gọi hắn mau vào trong xe sưởi ấm một chút.

Tư Đồ Thịnh dừng lại một chút rồi cuối cùng cũng lên xe ngựa.

Trong xe tràn ngập mùi hương nhẹ nhàng trên người nàng, từ từ xua tan đi hàn ý trên người hắn.

Nữ nhân này líu lo nói mấy chuyện vụn vặt ruộng chức điền kia, mang theo một luồng khí phách nhân gian tươi mát, từ từ bao bọc lấy chàng.

Hơi ấm đột ngột đến luôn khiến một người đứng lâu trong gió lạnh cảm thấy khó chịu và đau đớn, mà hắn cũng như vậy, hắn muốn xác định rằng trước mắt hắn không phải là ảo tưởng.

Lâm Lang dường như có tâm tình rất tốt, nàng hứng thú bừng bừng nói: "Tên quản lý ruộng chức điền kia thật là biết đùa, hắn hỏi ta có muốn vòng mua một ít ruộng đất vào sổ công không, chẳng lẽ hắn không biết đại nhân nhà ta làm gì sao? Lại dám xúi ta làm chuyện đầu cơ trục lợi này, cũng không sợ sắt nung lên người... Ui da..."

Lời nàng còn chưa kịp nói xong thì nam nhân vẫn luôn trầm mặc ít lời lại đột nhiên đưa tay kéo, một phen ôm lấy nàng vào lòng mình rồi như ôm lấy cọng rơm cứu mạng mà gắt gao ôm lấy thật chặt...

Kỳ thực Sở Lâm Lang đã sớm nhìn ra tâm tình của Tư Đồ Thịnh dường như rất không ổn.

Vừa rồi khi hắn lên xe ngựa, Quan Kỳ theo sau liều mạng nháy mắt ra hiệu với Sở Lâm Lang, ám chỉ rằng nàng đừng nên trêu chọc đại nhân.

Vậy nên nàng mới nói chuyện linh tinh, muốn nói gì đó để phân tán đi chút lực chú ý của Tư Đồ Thịnh.

Nàng biết rằng hôm nay người hắn tế bái không phải thân mẫu, cũng mơ hồ đoán được thân thế hắn nhất định có nhiều khúc mắc không thể nói.

Mà giờ, nam nhân như đang muốn kẹp gãy xương sườn nàng này, cơ thể đang run rẩy nhè nhẹ một cách không kiểm soát được.

Hắn vừa rồi đi thăm mộ là... chạm phải chuyện thương tâm nào ư?

Dáng vẻ Tư Đồ Thịnh bây giờ có chút giống với lần bị tạt nước rửa cá ươn, phản ứng toàn thân run rẩy dữ dội.

Nam nhân lúc này không còn là Thiếu khanh đại nhân thâm trầm của ngày thường mà như một hồn ma cô độc không chỗ nương tựa trên trần đời, chỉ tùy tiện nắm lấy một đoạn gỗ nổi liền không chịu buông tay, cố chấp không để mình chết chìm giữa vực sâu Vong Xuyên...

Nếu là ngày thường, nếu Tư Đồ Thịnh l* m*ng đường đột ôm lấy nàng như vậy, Lâm Lang nhất định sẽ giằng co, không thuận theo hắn.

Mà giờ, nàng há miệng định quở trách hắn, môi chỉ run run vài cái rồi lại không giãy dụa nữa, chỉ từ từ đưa tay ra vỗ về sau tấm lưng rộng của hắn, như dỗ dành dưỡng nữ Diên Nhi vậy, cho sự thất thố của hắn một bậc thang xuống thuận lợi: "Lạnh không chịu nổi nữa rồi sao? Có khá hơn chút nào chưa? Thả lỏng chút đi, ta cũng không xuống xe, ngài siết ta đến mức ta sắp thở không ra hơi mất rồi..."

Nam nhân vùi đầu vào cổ nàng vẫn không nói gì, nhưng cánh tay siết chặt thì có hơi nới lỏng một chút nhưng vẫn không chịu buông tay ra hoàn toàn.

Sở Lâm Lang cũng rất có ý thức làm một cái lò sưởi, nàng không nói gì nữa, chỉ xoa nhẹ lưng hắn an ủi, trong xe yên tĩnh và có chút ngượng ngùng, mà nàng cũng không biết phải nên an ủi hắn thế nào.

Cùng với tiếng bánh xe lọc cọc, Sở Lâm Lang như vô tình mà khẽ ngâm nga điệu dân ca đồng dao vùng Giang Khẩu để giải buồn.

Bài hát này nàng còn từng dạy tên tiểu tử nhà cách vách là hắn đấy.

Lúc đó vì lý do rơi xuống nước, nàng có chút sợ xuống nước, vừa khéo nàng lại thèm ăn hạt sen nên liền lừa tiểu tử nhà hàng xóm lén chèo thuyền nhỏ của phu thuyền đi hái sen, đến đầm sen hái bông sen cho nàng ăn.

Khi đó, nàng ngồi bên bờ, đầu đội một chiếc lá sen lớn, xắn ống quần, chân nhỏ nghịch ngợm rồi vẩy nước về phía thuyền nhỏ đối diện.

Nàng thích thú ngâm nga điệu dân ca, còn ép hắn phải cùng hát.

Nhưng tiếc là tên Ôn sinh gầy gò bé nhỏ lại chẳng chịu phối hợp, chỉ trừng nàng một cái rồi bẻ một bọc bông sen về, ngồi bên cạnh nàng, im lặng bóc hạt sen trắng muốt, đựng trong một chiếc lá sen cho nàng ăn.

Lúc đó là ao nước tháng tám, khắp nơi đều là chuồn chuồn bay lượn, còn có tiếng ve kêu rả rích, lá liễu rủ xuống, oi bức mà lười biếng, được cơn gió ấm bao bọc khiến người ta mơ màng buồn ngủ...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!