Nhất thời, oán khí tiêu tan, những điều tốt đẹp ngày xưa giữa sư đồ lại hiện ra.
Lục hoàng tử đột nhiên nhớ lại: Thiếu sư từng dẫn kẻ bị vây hãm trong cung, bị lạnh nhạt là hắn đi du ngoạn đồng quê, kể cho hắn nghe chuyện cày cấy dâu tằm, khen ngợi hắn có tâm lòng thương và thấu hiểu cho người nông dân, đúng là huyết mạch đế vương...
Đó là lần đầu tiên hắn nhặt lại được sự tự tin, cảm thấy mình cũng không thua kém các huynh đệ hoàng tử khác.
Ý khóc bị vị trà gạo đắng nuốt xuống rồi lại tuôn trào như suối.
Lục hoàng tử lại ôm chặt lấy đùi ân sư, như cuối cùng cừu con cũng tìm được cừu mẹ mà nghẹn ngào: "Thiếu sư đối đãi với ta như vậy, ta lại luôn không kính trọng thiếu sư, thật sự là đã có lỗi với thiếu sư..."
Sở Lâm Lang để tránh hiềm nghi nên đã đặc biệt trốn đi thật xa nhưng vẫn nghe thấy từ phòng Tư Đồ Thịnh mơ hồ truyền đến tiếng khóc rống.
Thanh âm đó dần to lên, dọa cho Hạ Hà bên cạnh cũng phải giật mình, nàng nhỏ giọng nói: "Tư Đồ đại nhân... đây là đang dùng hình với hoàng tử ở trong thư phòng sao?"
Sở Lâm Lang đứng dậy nhìn cửa thư phòng, cảm thấy hẳn là không thể, dù sao thì chậu than trong thư phòng vừa rồi đã bị Quan Kỳ lấy đi, không thể dùng đại hình được!
Tối hôm đó, bàn cơm của Tư Đồ gia lại thêm một đôi đũa. Lục hoàng tử ở lại cùng ân sư ăn một bữa cơm gia đình.
Ân sư nói, sau này trước mặt người khác cũng không cần quá nhiệt tình với người. Giao tình giữa quân và tử nhạt như nước, nhưng phải là chén nước có thể cứu mạng. Không cần cố ý để cho người ta biết, hai người bọn họ sửa chữa tình sư đồ.
Tư Đồ Thịnh tiện thể cũng phân tích tình hình thời cuộc cho Lục hoàng tử đã mấy hôm nay đều không ngủ được: Phía Thái tử đã chịu dạy dỗ Lục Đệ, mà Lục hoàng tử cũng biết điều có phản ứng đáp lại, xử lý những người liên quan, chính là biểu thị thái độ không cần nhắc lại chuyện này nữa.
Sau này nếu có người khác hỏi đến chuyện hàng hóa trên thuyền kia, Lục hoàng tử chỉ cần một mực không trả lời là được.
Còn chuyện hắn giờ chủ quản hạn hán vùng Tây Bắc, nếu là tật xấu của địa phương thì không phải một sớm một chiều có thể giải quyết được. Nếu muốn làm triệt để, đúng là nên làm theo đề nghị trước đây của Lục điện hạ với bệ hạ, khai đào kênh mương.
Nhưng gần đây ngân khố eo hẹp, bệ hạ với những chuyện động đến tiền đều sẽ nổi một trận lôi đình. Nên Lục hoàng tử trước đó bị mắng cũng không phải vì đưa ra một phương pháp ngu muội, chỉ là vừa khéo chạm vào nỗi đau của bệ hạ.
Chỉ cần Lục điện hạ có thể nghĩ cách góp đủ tiền xây kênh mương, không cần dùng ngân khố, hẳn là sẽ không chọc giận long nhan nữa.
Còn phương pháp góp tiền thì phải để Lục hoàng tử tự nghĩ.
Tóm lại, Lục hoàng tử lúc đến là một cọng giá đỗ ủ rũ, lúc đêm tối từ nhà Tư Đồ ra về lại như cây non được tưới nước, cả người đều là ý khí phấn chấn, tự tin đầy mình.
Mà để đáp lễ, Lục điện hạ cũng tận tâm thỏa mãn chút yêu cầu của ân sư.
Vị Thành đại nhân mới điều nhiệm Đại lý tự và bản kê điền sản của thân thích, không tới mấy hôm đã bị Lục hoàng tử từ Hộ bộ điều tra ra, sai một tiểu thị thân cận đưa đến án thư của Tư Đồ Thịnh.
Tư Đồ Thịnh lười xem mấy hồ sơ cũ kia, hắn đẩy sang một bên, vừa uống trà gạo đắng đánh thức tinh thần, vừa thích thú cẩn thận sắp xếp sổ sách của cấp trên
- Thành đại nhân.
Không có cách nào khác, vị cấp trên không biết điều này đã bị người khác xúi giục, cố ý gây khó dễ cho hắn, nếu hắn không thi triển chút thủ đoạn, chẳng phải là đã mang danh "quan ác" vô ích?
Sở Lâm Lang thỉnh thoảng vào báo cáo sổ sách cho Tư Đồ Thịnh, vô tình sẽ nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng của hắn. Chỉ là nụ cười này có chút khiến lòng người run rẩy, không biết tên tham ô xui xẻo nào đã bị hắn nhìn chòng chọc.
Vị Thành đại nhân kia đúng là đã được Thái tử bỏ nhiều công sức sắp đặt.
Đại lý tự là then chốt thẩm vấn án lớn, nếu Thái tử không thể cài cắm thân tín của mình thì làm sao có thể yên tâm?
Còn Tư Đồ Thịnh, tuy Thái tử có lòng yêu tài, nhưng tiếc rằng hắn ta đã không nghe lời, đã vậy, nếu vậy thì phải tìm chút không thoải mái cho hắn ta, cũng tiện thể để cho người khác biết hậu quả khi đối đầu với hắn!
Rất nhanh, cả Đại lý tự đều biết vị Tự khanh mới đến nhìn Thiếu khanh đại nhân không vừa mắt.
Công vụ rườm rà vô dụng như tòa núi sụp, toàn bộ đều đổ lên đầu Tư Đồ Thịnh.
Thế là cũng có người nhàn rỗi đứng một bên xem kịch, thậm chí còn âm thầm đánh cược, xem xem vị Thiếu khanh đại nhân này đến khi nào thì phát tác mà đến chỗ bệ hạ cáo trạng.
Nếu thật sự là như vậy, Thành đại nhân chắc cũng có lý do để qua loa tác trách, nhưng vượt cấp để kiện cáo lên bên trên, nghĩ đến trước mặt bệ hạ cũng đem lại kết quả không tốt. Hơn nữa sau lưng Thành đại nhân là Thái tử chống đỡ, vị Thiếu khanh đại nhân này nếu đi vu khống một Thái tử của một nước, vậy thì sẽ là một chuyện nực cười đến vô cùng!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!