Chương 47: Lòng thầy từ ái

Nàng hỏi Chu Tùy An làm sao vậy, hắn lại không chịu nói.

Còn phụ thân thì vẫn mang sắc mặt xanh mét nói với Tạ Du Nhiên, nàng đã gả vào Chu gia thì chính là người Chu gia, tự có phu quân quản giáo nàng.

Sau này nếu nhà không có thư từ thì không được cứ vậy mà chạy về nhà mẹ đẻ.

Tạ Du Nhiên còn chư kịp nổi giận thì đã bị Chu Tùy An vội vàng dẫn về nhà.

Về đến nhà họ Chu, Tạ Du Nhiên chỉ là oán trách phụ thân mấy câu, nói muốn đi tìm An di mẫu hỏi thăm tình hình, Chu Tùy An lại đột nhiên nổi giận, chỉ vào nàng nói rằng sau này không được gây phiền phức cho Sở thị nữa, càng không được qua lại với vị di mẫu gây họa của nàng kia nữa!

Nàng hỏi Chu Tùy An, rốt cuộc là phụ thân đã nói gì nhưng Chu Tùy An lại không chịu nói rõ ràng, lại bỏ lại nàng mà một mình về thư phòng qua đêm.

Tạ Du Nhiên vừa tức vừa vội như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, hơn nữa nàng cũng không gặp được mẫu thân nên chỉ có thể tìm cơ hội đi tìm di mẫu An gia hỏi cho rõ ràng.

Nhưng tuyệt đối không ngờ đến, nha đầu khó khăn lắm mới ra ngoài đưa thư trở về mang thần sắc hoảng hốt lén nói với nàng, An gia dầu sôi lửa bỏng rồi!

Trước còn coi như tốt đẹp, chỉ là sau khi Tạ lão tướng quân đi khởi binh vấn tội liền nói tin xấu của Tạ gia là từ sân viện của An gia truyền ra.

Cứ như vậy mà lôi ra hai thị thiếp nghe lén nên đã tiết lộ ra bên ngoài, tất cả đều bị đánh đòn và bị An di mẫu bán đi.

Nhưng cháu trai ruột của An gia di phụ

- An Phong quản lí đường thủy kia cũng không biết như thế nào mà bị Tạ Thắng gọi đi hỏi chuyện, trên đường về lại rơi xuống nước.

Khi phát hiện thì thi thể đã sũng nước đến mức không ra hình ra dạng, quan phủ điều tra một chút liền kết luận là trượt chân rơi xuống nước.

Nhưng phụ thân của An Phong, cũng chính là đệ đệ ruột của An gia di phụ lại không tin, mấy lần chạy đến An gia gây rối, nói là do tẩu tử gây họa, Tạ gia hại người, muốn huynh trưởng đến Tạ gia đòi công đạo.

An di mẫu không phục, lạnh lùng mỉa mai mấy câu lại không nghĩ rằng người ta đã chết nhi tử, sao có thể chịu nổi lửa cháy còn châm thêm dầu?

Kết quả là bà ta bị vị tiểu thúc kia dùng viên gạch đập vỡ đầu, máu tươi chảy ròng ròng.

Tiểu thúc kia nói, nhi tử mình chết nên cũng không thiết sống nữa. Nhi tử trước kia cũng biết tuân pháp, nếu không phải là nghe xúi giục của độc phụ An Tô thị kia, gan càng lúc càng lớn thì cũng sẽ không tham ô, khắp nơi giương cờ diễu võ, rước lấy họa sát thân.

Tóm lại là ngày hôm đó, An gia suýt đã gây ra chuyện mất mạng, cuối cùng vẫn là phải nhờ tộc trưởng ra mặt mới khống chế được người lại.

Ngay sau đó, An di mẫu đột nhiên mắc "bệnh hiểm nghèo", bị di phụ đưa về quê trong đêm, nghe nói mấy năm đều không thể trở về được.

Tạ Du Nhiên nghe vậy liền kinh ngạc há miệng cả nửa ngày.

Với đầu óc của nàng, dù thế nào cũng không nghĩ ra được mối liên hệ trong đó.

Thế là nàng đến thư phòng tìm Chu Tùy An, muốn hỏi cho rõ ràng.

Nhưng vừa mở cửa thư phòng đã thấy Hồ tiểu nương bưng canh bổ cho Chu Tùy An, thân thể Hồ tiểu nương có hơi đầy đặn vì mang thai lại dán sát Chu Tùy An quá gần.

Ngay lập tức bình dấm chua lại lật, Tạ Du Nhiên xông lên tát vào mặt Hồ tiểu nương một cái.

Hồ tiểu nương sợ đến mức liên tục lùi lại. Nàng vào cửa lâu như vậy nhưng vẫn luôn được Triệu thị sủng ái. Trước kia chính thất Sở Lâm Lang cũng đối xử với nàng hòa nhã, chưa bao giờ lập quy củ cho nàng, thậm chí là có chút đồ ăn ngon, nàng ấy cũng đều ưu tiên cho thai phụ như nàng trước.

Vị phu nhân mới vào cửa này còn là tiểu thư con nhà quyền quý! Sao lại không có giáo dưỡng như vậy, sao lại có thể vừa vào cửa không nói lời nào đã tự mình động thủ đánh người?

Coi một lương thiếp đường hoàng như nàng là một a hoàn được mua về bằng mấy lượng bạc sao?

Hồ thị không chịu nổi, ôm bụng che miệng khóc quỳ nức nở dưới chân Chu Tùy An, cầu xin hắn cho phép mình về nhà, tránh một xác hai mạng, bị hành hạ chết trong thâm viện rộng lớn này.

Cuối cùng là ầm ĩ đến mức Triệu thị và tiểu cô cũng đến xem, tiểu cô đỡ Hồ thị dậy rồi trở về phòng mình.

Triệu thị từ ngày thành hôn đã có oán khí với tân phụ này, giờ cuối cùng cũng có danh nghĩa chính đáng để gây khó dễ, liền hỏi Tạ Du Nhiên, ngươi cũng mang thai, vốn nên phải có lòng từ bi, sao có thể đối xử với thiếp thất trong nhà ngang ngược vậy? Chu gia tuy không bằng Tạ gia nhưng nhi tử bà cũng là quan viên chính lục phẩm, gia phong trong nhà sao có thể cho phép nàng ta hủy hoại như vậy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!