Chương 45: Tai bay vạ gió

Sở Lâm Lang hoàn toàn không ngờ phản ứng khi tỉnh giấc của Tư Đồ Thịnh lại lớn như vậy.

Khi nàng bị Tư Đồ Thịnh nắm chặt cổ tay chỉ thấy đau nhói, liền theo bản năng giãy ra đằng sau, kết quả là giẫm phải chậu than đang cháy, than lửa đổ tung tóe, chân kia của Lâm Lang cũng giẫm phải...

Giây tiếp theo, trong thư phòng vang lên tiếng kêu thảm thiết kinh thiên.

Đông Tuyết và Quan Kỳ đang rửa bát cãi nhau bên giếng nước giật mình suýt đánh rơi cái bát trong tay, còn Hạ Hà đang phủi chăn trong sân cũng giật mình đến run người.

Ngay sau đó liền thấy một đạo bạch quang lóe qua, Tư Đồ đại nhân vốn trầm ổn ôm ngang Sở nương tử như một trận gió mạnh xông ra từ thư phòng.

Hắn đến bên giếng nước, lạnh lùng bảo Quan Kỳ tránh ra, đặt Sở nương tử đang kêu đau đớn lên ghế rồi ngồi xuống nhanh chóng cởi giày thêu của nàng, cởi tất ra, để lộ ra đôi chân đỏ bừng vì bị bỏng.

Lâm Lang không chịu được đau, nàng khóc lên, nước mắt theo tiếng nấc mà rơi lộp bộp.

Tư Đồ Thịnh dùng một tay kẹp mắt cá chân mảnh mai của nàng, dùng gáo múc nước từ thùng nước bên giếng, nhanh chóng dội lên...

Dòng nước lạnh buốt k*ch th*ch Lâm Lang lại run lên, nàng đau đến không chịu nổi, hoàn toàn quên đi thân phận chủ tử, chỉ giơ nắm đấm đùng đùng đùng đấm vào vai Tư Đồ Thịnh, oán hận khóc than: "Bị quỷ quái nhập vào rồi sao! Đâu có ai ngủ như ngươi vậy! Ngươi chính là cố ý chỉnh người có phải không!"

Có lẽ là vì lỗi tại mình mà Tư Đồ Thịnh mím chặt môi, không tránh né, chỉ mặc cho nắm đấm kia đánh, coi như để nàng phân tán tinh lực.

Chỉ là Sở Lâm Lang không để ý rằng mấy lời này của mình lại khiến người ta liên tưởng lung tung.

Dù sao trước đó chỉ có nàng và Tư Đồ Thịnh, chủ tớ hai người ở chung thư phòng. Giờ Sở nương tử khóc than cách ngủ của Tư Đồ đại nhân không đúng... mà hai bàn chân và lòng bàn chân của nương tử đều đỏ bừng.

Đây là cách ngủ thế nào? Là lời hổ lang mà họ không nên nghe sao?

Điều này đơn giản là đã vượt quá nhận thức của ba nha hoàn và tiểu thị ở trong sân, chỉ khiến cho người ta trợn tròn mắt nhìn nhau, nhất thời đều không biết nên nói cái gì.

Sở Lâm Lang từ nhỏ đã không chịu được đau, mỗi lần bị Sở Hoài Thắng đánh xong đều có thể khóc cả đêm.

Vừa rồi bị than lửa làm bỏng chân cũng ngang với bị hành hình, nàng nhất thời cũng bất chấp phòng bị nam nữ, vừa khóc vừa thúc giục Tư Đồ Thịnh mau dội nước lạnh.

Còn Tư Đồ Thịnh thì mím chặt môi, vừa dội nước vừa nắm mắt cá chân mảnh mai của nàng xem xét tình hình bỏng của đôi chân ngọc kia.

Cuối cùng vẫn là Đông Tuyết phản ứng nhanh, nàng lao qua hỏi Tư Đồ Thịnh rằng cô nương nhà họ bị làm sao vậy?

Đợi nghe ra rằng hóa ra là do cô nương vô ý giẫm phải chậu than, hai nha hoàn này mới thở phào một hơi.

Đông Tuyết đẩy Tư Đồ Thịnh sang một bên, không cho hắn sờ chân cô nương nữa. Còn Hạ Hà thì vội vàng đi lấy tương đậu, chuẩn bị dùng cách dân gian bôi lên cho cô nương.

Nhưng Tư Đồ Thịnh lại ngăn nàng ta lại: "Không được, sẽ nhiễm trùng vết thương, Quan Kỳ! Ngươi mau đến tiệm thuốc bắc gần đây mua dầu lửng (*) về!"

(*Bản gốc là , là dầu lửng, một loại dầu được chiết xuất từ mỡ của loài lửng (Meles meles). Đây là một chất lỏng màu vàng nhạt, có tính chất nhớt và thường được sử dụng trong y học cổ truyền Trung Quốc.)

Đôi chân ngọc của nữ tử này mảnh mai, làn da cũng mềm mại vô cùng, mảng đỏ lớn kia chắc qua một đêm sẽ nổi mụn nước, nhìn mà đau lòng.

Đợi bôi dầu lửng xong, Sở Lâm Lang cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, chỉ là đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ, môi mũi cũng đỏ hồng cả lên, trông có vẻ tiều tụy ủ rũ.

Nàng ngẩng mắt nhìn Tư Đồ Thịnh đang đứng im bên cạnh, mặt hắn không có biểu tình gì, không biết là đang nghĩ gì.

Nghĩ đến mình vừa rồi đánh hắn độp độp, Sở Lâm Lang có hơi áy náy.

Dù sao là mình làm hắn đang ngủ say giật mình trước, mà nàng cũng tự mình lùi lại mới giẫm phải chậu than, không phải bị hắn đẩy vào chậu than.

Nàng vì là thê tử bị ruồng bỏ mà không có chỗ nương thân, nhận sự che chở của Tư Đồ đại nhân, lại không kể tôn ti mà đánh mắng hắn như vậy trước mặt hạ nhân, thật sự là không còn lời nào mà nói...

Nghĩ vậy, nàng vội vàng hắng giọng: "Đại nhân, vừa rồi ta đau quá, nếu có mạo phạm, xin thứ lỗi..."

Nàng tạ lỗi rất thành khẩn nhưng Tư Đồ Thịnh lại không đáp lại lời, mặt hắn căng cứng, dường như vẫn còn đang giận...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!