Chương 41: Khách không mời mà đến

Náo loạn trong hôn lễ như vậy đương nhiên sẽ có người báo quan nên rất nhanh đã có người từ nha môn đến áp giải đám người Hạ Thanh Vân đi.

Mà lúc đó bà mối chủ trì lễ hỉ cũng cố gắng hòa giải tình hình, nói là có mấy tên say rượu gây chuyện mới che đậy cho qua chuyện rồi tiếp tục cử hành lễ.

Chỉ là vị Tạ nhị tiểu thư kia còn trốn ở trong phòng, mang một khuôn xanh mét nức nở khóc thút thít, giận dỗi, hoàn toàn không có vẻ vui mừng gì của một tân nương tử.

Vẫn là Chu Tùy An phải đi vào khuyên bảo mãi mới dỗ được nàng ra hành lễ bái thiên địa.

Triệu thị ngồi trên sảnh nhận lễ, bên tai vẫn còn có thể nghe thấy tiếng người xung quanh xì xào, mỗi một gương mặt tươi cười với bà dường như đều không có ý tốt.

Triệu thị chỉ có thể gắng gượng nhưng gương mặt lại mang đầy vẻ âm u chết chóc như thể một tấm bài vị trên linh đường.

Sắc mặt Chu Tùy An cũng không được tốt lắm. Khổ nỗi quan cấp trên và đồng liêu của hắn đều đang ở đây, còn có rất nhiều thân thích của Tạ gia nên cho cùng thì hắn vẫn phải làm tròn vai của mình.

Thế là hắn gắng gượng tinh thần, chống đỡ hoàn thành toàn bộ nghi lễ, chỉ là khi mời rượu khách nhân hắn lại có vẻ lơ đãng, không còn khí lực gì.

Mấy người uống rượu đều lén nghị luận, họ đều nói rằng tiền mừng hôm nay đúng là đáng mà, chẳng những có thể uống tiệc rượu mà còn được xem mấy tràng kịch không tốn một xu nào.

Hà phu nhân cũng đứng trong hàng ngũ xem kịch, vừa xem vừa uống rượu thỏa thích, trong lòng càng thêm âm thầm bội phục.

Bà đã nói mà, Sở đại nương tử không phải là người hèn nhát. Hóa ra là còn có hậu chiêu lợi hại như vậy, dám thuê người đến phá hôn lễ!

Nhưng cũng đúng, thứ nữ nhân lăng loàn kia phải bị trị như vậy, hôm nay bà cũng coi như học được thêm một chiêu!

Hà phu nhân xem kịch xong lại buôn chuyện thị phi với người ta, đang nói chuyện thì bà đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Mấy người buôn muối kia vừa rồi đã bị quan sai còng đi mất rồi, không biết trong lòng Sở nương tử có chuẩn bị hay không.

Không được, bà phải báo cho Sở nương tử biết trước để Sở nương tử sớm có chuẩn bị, tránh để bị sai dịch đến cửa hỏi han, đáp lời không được thích đáng.

Hơn nữa lúc Chu gia bái đường, cảnh tượng quỳ lạy như ở linh đường cũng rất thú vị, Hà nương tử cảm thấy nếu không kể tỉ mỉ cho Sở Lâm Lang thì thật có lỗi với số bạc mà nàng đã bỏ ra để thuê đám người quấy rối.

Thế là khi Hà phu nhân ăn xong tiệc rượu chuẩn bị đi liền để lại một tên tiểu thị chạy việc vặt tới ngõ Tập Tuệ một chuyến, báo lại tỉ mỉ cho Sở nương tử nghe.

Hạ Hà vừa nghe nói mấy người gây chuyện là người buôn muối, hơn nữa tiểu thị kia miêu tả dáng vẻ của tên cầm đầu liền lập tức đoán ra được kẻ gây họa là huynh trưởng của mình, nàng sốt ruột đến mức giậm cả chân, lo lắng hỏi đại cô nương nên phải làm sao đây.

Sở Lâm Lang cũng không ngờ rằng Hạ Thanh Vân vừa vào thành đã gây nên chuyện ầm ĩ như vậy. Nàng thầm kêu một tiếng không xong rồi, trực giác nàng cảm thấy chuyện này sẽ không thể kết thúc một cách êm đẹp.

Nghĩ ngợi một chút, trước tiên Sở Lâm Lang về phòng của mình lấy ngân phiếu rồi dẫn theo hai nha hoàn đi nha môn một chuyến, chuẩn bị chuộc người ra trước.

Dù sao thì đây là quấy rối hôn lễ chứ không phải là đả thương người, chỉ là cái tội kiếm chuyện gây rối, nếu là chịu bỏ ra tiền bạc ra rồi bồi thêm một câu tạ lỗi, thông thường loại tội kiểu này, nhiều nhất cũng chỉ giam một đêm là được thả.

Thế nhưng khi Sở Lâm Lang đến nha môn, nói rằng mình đến để chuộc Hạ Thanh Vân ra thì tên nha dịch đầu lĩnh trực ban kia lại hừ mũi trợn mắt nói: "Lũ vô lại này dám quấy rối hôn lễ của thiên kim nhà Tạ tướng quân và Chu đại nhân, đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi! Phủ doãn đại nhân chúng ta có lệnh rằng phải đánh bản tên này một đêm, tra cho ra kẻ chủ mưu đứng sau mới được.

Còn chưa qua công đường, các ngươi không thể chuộc người được đâu, mau đi đi!"

Hóa ra là lúc Hạ Thanh Vân náo loạn hôn lễ, vị An gia di mẫu kia cũng có mặt.

Khi nghe mọi người xung quanh đều bàn tán về sự bất chính của Tạ nhị cô nương, An di mẫu kia ở bên cạnh thầm vui mừng không thôi.

Bởi vì bà biết những lời này đều là từ thị thiếp trong phủ nhà mình truyền ra ngoài.

Nhị nữ nhi nhà tỷ tỷ mình dám bất kính với người di mẫu là bà đây thì dù có bị người ta chỉ trỏ, thanh danh có bị hôi thối cũng đáng đời thôi!

Cho dù là bà cố ý để mấy thị thiếp kia nghe lén thì đã sao? Đây đâu phải là do chính miệng bà truyền ra ngoài.

Cho dù Tạ nhị kia có về khóc lóc với phụ thân thì cũng sẽ chỉ cho là Sở Lâm Lang kia giở trò, cố ý tiết lộ ra bên ngoài.

Hơn nữa, cho dù thật sự bị họ tra ra tin đồn này truyền ra từ trạch viện nhà bà thì bà cũng không sợ, vừa khéo lại mượn tay của Tạ gia trừng trị mấy ả tiểu thiếp thị phi lắm mồm, chỉ giỏi câu dẫn nam nhân trong nhà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!