Nhưng sự đã đến nước này rồi nói nữa cũng vô dụng.
Nghe Sở Lâm Lang nói rằng giờ nàng chạy đến phủ Đại Lý Tự Thiếu khanh làm quản sự, Hà phu nhân trước tiên là thở dài lắc đầu, sau đó mắt lại sáng lên.
Bà thở dài là vì đang làm một phu nhân quan lại tốt đẹp sao lại trở thành hạ nhân phủ đệ cho người khác. Nhưng mắt bà lại sáng lên vì nếu như vậy, chẳng phải bà sẽ có nhân mạch ở trong phủ Thiếu khanh sao?
Nếu có thể xếp phẩm cấp quan chức cho quản sự trong các phủ quan ở Kinh thành thì Hà phu nhân sẽ định cho chức vụ này phẩm cấp thất phẩm!
Nếu chủ tử trong phủ là người đắc lực, ngồi ở vị trí then chốt, quản sự trong phủ cũng không cần làm gì mà chỉ cần lui qua lui lại giao thiệp, bán chút tin tức ra ngoài là có thể kiếm cả bát đầy, đúng là một công việc béo bở mà!
Nghĩ vậy, Hà phu nhân không khỏi bội phục Sở Lâm Lang
- Đúng là nhân tài mà! Biết co được duỗi được! Không làm phu nhân quan lục phẩm nhưng lại xoay người đi quản túi tiền cho phủ đệ của một quan viên ngũ phẩm trọng yếu.
Chậc chậc, không hổ là Sở thị, cái đầu này đúng là không mọc không mà!
Chức vị Thiếu khanh của Đại Lý Tự, đó mới là một vị trí then chốt thực sự. Có Sở Lâm Lang, Hà phu nhân cảm thấy sau này mình cũng coi như có nhân mạch vững chắc trong phủ Thiếu khanh.
Lúc trước Sở Lâm Lang đã bán tửu lâu với giá rẻ cho thân thích của Hà phu nhân, Hà phu nhân cảm thấy mình nợ nàng một phần nhân tình.
Thế là thuận nước đẩy thuyền, Hà phu nhân cũng trả nàng lại một phần, nói cho nàng biết rằng gần đây Kinh quốc đang thương nghị với triều đình chuyện mở rộng thị trường.
Đây là thị trường đã bị phong tỏa gần mười năm!
Nghe nói tơ lụa và đồ sắt đắt tiền chuyển đến đó đều có thể bán với giá cao gấp năm lần. Nếu có thể lấy được thương bài ra quan từ đợt đầu tiên, đoạt lấy cơ hội trước thì tài vận sẽ ào ạt đổ đến.
Hà phu nhân có thân thích có thương đội ở biên quan, đã tranh thủ cơ hội buôn bán này mà lấy được thương bài. Hà phu nhân cũng chuẩn bị góp vốn nên muốn hỏi Sở Lâm Lang có hứng thú cùng chung tay hay không? Sở Lâm Lang ở Kinh thành, nếu có thể dò la được động tĩnh của phương diện này trong triều thì nàng có thể không cần bỏ ra tiền bạc đã có một phần lợi tức trên danh nghĩa của chính mình.
Sở Lâm Lang không lập tức đồng ý. Chuyện bỏ tiền cho người khác, nếu không dò hỏi rõ ràng thì cho dù có là chỗ người quen giới thiệu cũng dễ gà bay trứng vỡ.
Hơn nữa chuyện quốc sự như vậy, nàng sao có thể tùy tiện dò hỏi rồi tiết lộ cho người ngoài?
Sở Lâm Lang vốn luôn tự biết mình, trước kia khi nàng còn là nương tử của Chu gia thì luôn tận tâm đốc thúc nâng đỡ phu quân một đường đi lên. Giờ nàng nắm giữ một chức vụ nhàn tản trong phủ Thiếu khanh, cho dù Tư Đồ Thịnh không dặn dò thì nàng cũng sẽ ngậm chặt miệng, không đi hỏi han lung tung những chuyện mà nàng không nên biết.
Tuy trong tay Sở Lâm Lang không có mấy chuyện mua bán lớn nhưng nàng có một khoản tiền sinh lời ở tiền trang, ngoài ra có lợi tức từ cửa hàng ở quê nhà, lại có huynh trưởng của Hạ Hà chia thêm chút lợi tức từ việc buôn muối, cộng lại thì vẫn có thể sống qua ngày được.
Cơ hội thông thương này tuy không tệ nhưng nàng nghĩ đến sự hỗn loạn của việc sứ giả Kinh quốc bị ám sát ở Kinh thành liền cảm thấy việc này cũng không được an ổn cho lắm.
Giờ không phải lúc để mạo hiểm kiếm tiền, nàng suy nghĩ rồi cuối cùng mỉm cười từ chối, còn khuyên Hà phu nhân cũng nên thận trọng.
Việc quan trọng trong việc kinh doanh buôn bán này là thái bình ổn định. Nhưng nàng luôn cảm thấy phương Bắc, đặc biệt là phía Kinh quốc bên kia có biến số quá lớn.
Thịt trong miệng hổ lang, không ăn cũng được!
Hà phu nhân giờ đối với thương đội phương Bắc tràn đầy lòng tin, nghe lo lắng của Sở Lâm Lang, bà chỉ cảm thấy nàng quá mức thận trọng. Cùng lắm thì, bà đi thử một chuyến hàng trước, đợi kiếm được lời rồi lại kéo Sở Lâm Lang theo.
Cuối cùng đôi khuê mật vượt tuổi trao đổi địa chỉ cho nhau. Hà phu nhân bảo Lâm Lang rảnh thì đến phủ mình ngồi chơi một chút.
Tán gẫu một lúc rồi Sở Lâm Lang nói lời cáo từ với bà.
Nàng nghe một tràng lời của Hà phu nhân, tuy rằng không muốn cùng làm ăn chung nhưng đột nhiên lại nhớ đến lời Hạ Hà từng nói, huynh trưởng Hạ Thanh Vân của nàng gần đây cũng nhờ người gửi lời, nói rằng hắn cũng đang chuẩn bị chở thuyền đi phương Bắc bán muối, chắc hẳn hắn ta cũng nghe được tin tức, biết được ở phương Bắc sẽ mỡ màng hơn.
Lần trước nàng gặp huynh trưởng của Hạ Hà vẫn là năm năm trước, Hạ Thanh Vân lúc đó còn chưa đến hai mươi, tác phong làm người đã có chút lão luyện rồi.
Mấy năm nay hắn dựa vào quan bài buôn muối mà Sở Lâm Lang lập nghiệp, nghe nói giờ đã có thêm một con thuyền.
Tuy rằng không thường gặp mặt nhưng lợi tức hàng năm Hạ Thanh Vân chưa bao giờ dám trì hoãn, luôn để người mang đến đúng hạn cho nữ chủ tử.
Nghĩ đến vừa rồi Hạ Hà nói rằng huynh trưởng nàng nhờ người chuyển lời rằng hai hôm nữa sẽ đến Kinh thành rồi một đường đi lên phía Bắc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!