Vừa rồi Tư Đồ Thịnh ngồi một mình trong bóng tối, nhờ ánh trăng sáng rồi tiện tay nặn đất sét giải tỏa buồn bực trong lòng.
Nhưng nghĩ đến chỗ bực bội thì tay lại bất giác dùng sức, đợi cơn đau truyền đến mới phát hiện trong tay mình còn cầm dao khắc, con dao khắc đó đã xé rách lòng bàn tay đến máu chảy ròng ròng.
Hắn vốn định đứng dậy rồi dùng nước giếng rửa qua loa, nào ngờ lại gặp Sở Lâm Lang đang bưng cơm đứng trước cửa thư phòng.
Hắn không muốn để Sở Lâm Lang nhìn thấy bộ dáng mất kiểm soát của mình, định mở miệng xua đuổi nàng đi như Quan Kỳ, chỉ là lời nói đã đến bên miệng rồi lại dừng lại.
Chỉ trong giây lát chần chừ này, hắn đã bị Sở Lâm Lang kéo ống tay áo lôi trở lại thư phòng.
Sở Lâm Lang cau mày hỏi: "Sao lại làm như vậy?"
Nhờ ánh đèn được thắp sáng mà Sở Lâm Lang có thể nhìn thấy vết bị dao cứa trên lòng bàn tay đã gần như cắt sâu đến tận xương. Nàng lập tức liếc nhìn lên mặt bàn, phát hiện trên bàn còn có một người đất vừa mới được nặn xong, người đất kia còn bị dao khắc hung hăng chém làm đôi, đầu rơi một chỗ khác, mà lưỡi dao khắc kia lại dính đầy vết máu...
Nếu là người khác thì có lẽ chỉ là dùng dao khắc rồi vô tình làm chính mình bị thương, nhưng người này lại là người bạn thời thơ ấu của Sở Lâm Lang.
Nàng vẫn nhớ Ôn Sinh có mấy thói xấu không thể để cho ai biết
- mỗi lần mẫu thân hắn ta phát bệnh rồi bị người sỉ nhục, Ôn Sinh này sau khi ra ngoài cáu giận với người xong liền về sân lặng lẽ nặn người đất, rồi lại đập nát bét từng cái người đất một...
Có mấy lần, vì hắn ta đập quá mạnh mà ngay cả tay mình cũng đập đến mức bị thương.
Hồi nhỏ, Lâm Lang khi đó ghé sát trên tường nhìn trộm, chỉ biết vừa nhìn vừa che kín miệng.
Lúc đó nàng không hiểu, nàng chỉ cảm thấy tên nhóc này quá điên. Nhưng sau này khi đã từng trải hơn lại có thể cảm nhận được tâm tình của đứa nhỏ kia
- Đó là khi không thể bảo vệ được thứ mà mình quan tâm, không chỗ phát tiết sự bất lực và tự căm ghét chính bản thân mình.
Chỉ là bây giờ Tư Đồ Thịnh đã trưởng thành rồi, cũng không có vướng bận gì, thậm chí còn nắm giữ quyền lực, sinh mệnh của người khác trong tay, vì sao nửa đêm lại phải tự hành hạ mình như vậy?
Liên tưởng đến tiếng thở dài của Quan Kỳ lúc ăn cơm, cộng thêm đến giờ hắn ta vẫn chưa ăn gì. Sở Lâm Lang khẳng định rằng hẳn đã xảy ra một chuyện lớn nào đó không tốt khiến cho tâm trạng của hắn không bình ổn.
Nghĩ vậy, Lâm Lang cũng không hỏi nữa, nàng xoay người đi lấy rượu, bột thuốc cầm máu và băng gạc để xử lý vết thương cho Tư Đồ Thịnh.
Chỉ là động tác của nàng không được mấy nhẹ nhàng, kéo đến mức Tư Đồ Thịnh phát đau, hắn không nhịn được mà đưa tay giật lấy lọ thuốc trong tay nàng rồi lại bị Sở Lâm Lang không khách khí gì mà đập tay hắn một cái.
Thấy hắn trừng mình, Sở Lâm Lang vẫn không nới lỏng lực tay một chút nào, miệng còn lẩm bẩm: "Không tệ nhỉ! Một ngày không ăn cơm mà vẫn còn có sức trừng người. Đau sao? Vậy lần sau khi tay cầm dao thì phải mang theo cái đầu theo! Mấy hôm nay không định viết chữ phê công văn nữa à? Làm bị thương tay nào không được mà nhất định phải là tay phải!"
Tư Đồ Thịnh không ngờ nàng lại dám mắng chủ tử như vậy, thật sự có chút quá phận rồi.
Lúc này tâm tình hắn thật sự không được tốt cho lắm nên cũng không muốn giả vờ làm quân tử khiêm tốn nữa, hắn nhẫn nhịn rồi lạnh lùng nói: "Ra ngoài!"
Nhưng tiếc là bà nương này dường như nghe không hiểu tiếng người, rắc xong thuốc rồi nàng lại kéo bên tay bị thương của hắn như trói một chú heo con, không cho hắn từ chối rồi quấn băng quanh tay hắn.
Nàng cúi mắt rồi thẳng thắn nói: "Lần sau tâm tình không tốt thì phải đổi cách xả giận, không được giày vò người khác. Cũng không phải là hài tử vô dụng! Theo ta thấy thì chỉ có mấy tên vô dụng, chó má, xả không được hận mới tự hành h* th*n thể của chính mình!"
Lời này nói ra, nam nhân nào cũng không thể chịu nổi. Tư Đồ Thịnh hơi nheo mắt, giọng hắn trầm thấp, dường như nghiến răng lặp lại một lần nữa: "Ra
- ngoài!"
Sở Lâm Lang vẫn làm như không nghe thấy, sau khi băng bó vết thương xong nàng lại thắt một cái nơ bướm đẹp rồi bưng bát cơm chiên còn hơi ấm đến trước mặt chủ tử: "Ăn đi, ngài ăn xong rồi nô gia sẽ ra ngoài."
Một nữ tử vô lại như lưu manh như vậy lại là do hắn chủ động giữ lại trong phủ mình sao?
Tư Đồ Thịnh vẫn yên tĩnh nãy giờ đang tức giận, nhưng lại không biết rằng mình đang tức nàng hay càng tức chính mình hơn.
Sở Lâm Lang thấy hắn vẫn không nhúc nhích gì, không nhịn được mà khẽ thở dài.
Lúc này màn đêm đã buông xuống, cô nam quả nữ ở chung một phòng tất nhiên không ổn nhưng nàng cảm thấy mình vẫn chưa thể để hắn tiếp tục ở một mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!