Chương 38: Một phong mật tín

Nghe Sở Lâm Lang hỏi Tư Đồ Thịnh mới từ từ hoàn hồn, hắn chậm rãi chỉ tay về phía tóc nàng: "Chỗ tóc mai có hơi rối..."

Sở Lâm Lang tin là thật nên vội chỉnh lại búi tóc của mình.

Sau đó nàng không nhắc lại chuyện Chu gia nữa, chỉ nhân lúc đi dạo phố bầu bạn với đại nhân mà tiện thể mua thêm một ít đồ dùng trong phủ.

Đồ đạc trong phủ đệ đơn sơ thì sao giống nhà của quan viên ngũ phẩm?

Đừng thấy Sở Lâm Lang không biết thư họa nhưng nàng cũng rất biết trang hoàng cho cửa tiệm. Chỉ cần trang hoàng đúng chỗ thì nhà cửa sẽ trông gọn gàng và tao nhã hơn nhiều.

Đến lúc đó nàng sẽ để đại nhân tùy tiện viết mấy chữ kiểu như "Trượng phu chí ở bốn phương", "Nhìn xuống núi trong thế gian đều nhỏ bé" rồi dán lên treo ở trong sảnh thì sẽ không còn thấy lạnh lẽo, trống trải nữa.

Tư Đồ Thịnh có lẽ hôm nay cũng quá rảnh nên với mọi đề nghị hăng hái của Sở Lâm Lang đều gật đầu tán thưởng, để bà tử quản sự của mình tùy ý tiêu pha tiền bạc một chút.

Chỉ là cuối cùng cũng mua đến lúc cánh tay Quan Kỳ và Đông Tuyết cũng không xách nổi nữa, Quan Kỳ không được được mà nói: "Cô nãi nãi à, ngươi định mua đến bao giờ? Bổng lộc của đại nhân đủ để cho ngươi tiêu pha như vậy sao?"

Sở Lâm Lang quay lại nhìn hai người họ cũng cảm thấy giật mình

- không chỉ có Quan Kỳ và Đông Tuyết ôm đồ mà ngay cả Tư Đồ Thịnh cũng xách mấy cái rương.

Khi lòng nàng rối bời thì thói quen thích tiêu tiền, mua đồ lại phát tác.

Nàng cười ngượng muốn giúp chủ tử cầm đồ nhưng Tư Đồ Thịnh lại chê cánh tay nàng nhỏ, không xách được nhiều. Mấy thứ này cũng không nặng nên để hắn cầm là được.

Hơn nữa Tư Đồ Thịnh vốn tiết kiệm qua ngày dường như cũng bị nàng k*ch th*ch hứng thú tiêu tiền, hắn chỉ vào hai cái bình hoa trên sạp rồi hỏi nàng: "Nàng thấy cái nào đẹp hơn?"

Sở Lâm Lang tỏ vẻ rằng hai cái đều không ra gì rồi vội đề nghị lên đường về phủ.

Tư Đồ đại nhân đã bị tên ma men Chu gia quấy rầy ở yến tiệc, có lẽ cũng chưa được ăn ngon, nàng vừa khéo lại mua một miếng thịt lợn, khi trở về sẽ làm cho đại nhân một tô mì thịt xào giòn nóng hổi mà nàng sở trường để lót dạ.

Nàng nói vậy xong, ngay cả Quan Kỳ đang xách đồ cũng không kêu mệt nữa, chỉ nóng lòng muốn trở về ăn mì Sở nương tử nấu.

Hôm nay có chợ nên người trên đường có hơi đông, Tư Đồ Thịnh cao lớn, vững vàng che chở cho Sở Lâm Lang nhỏ nhắn, không để nàng bị đám đông chen lấn.

Cứ như vậy, hai người cũng không kịp tránh hiềm nghi nam nữ mà đứng sát gần nhau.

Tình cảnh hai người vừa đi vừa nói chuyện lại không may rơi vào mắt của người khác.

Lại nói về Tạ Du Nhiên hôm nay ngồi trên xe ngựa cùng mẫu thân ra ngoài sắm của hồi môn. Tất nhiên, đi cùng còn có vị An di mẫu như cao dán chó không cậy nổi.

Vị An di mẫu này ngày ấy bị tỷ phu mắng một trận, mà trượng phu bà cũng vì ra vẻ mặt mũi trước mặt huynh đệ họ hàng mà đánh bà mấy cái bạt tai.

Sau khi trở về nhà từ ngày hôm ấy, không được mấy hôm thì An thị lại đến chỗ tỷ tỷ mình khóc lóc kể lể.

Nghĩ lại, Tô gia của bà trước kia cũng từng là dòng dõi quốc công. Tiếc là đến đời phụ thân bà thì gia nghiệp suy tàn, chỉ còn lại cái hư danh Định Quốc Công.

Mà lúc đầu bà gả vào An gia cũng hoàn toàn vì An gia giàu có, chịu giúp đỡ một tay.

Nào ngờ phu quân bà lại không nghĩ tiến thủ, không biết giữ gìn gia nghiệp tổ tiên, chỉ biết miệng ăn núi lở, suốt ngày lưu luyến ở trong phòng thị thiếp, càng ngày càng không tôn trọng chính thất là bà đây.

An di mẫu này vốn đã quen kể khổ với tỷ tỷ mình, liền một mực nói rằng là vì mình đau lòng cho Du Nhiên, vì muốn giữ lại gia sản lại cho nàng nên mới bị liên lụy.

Hôm đó bà cũng không ép buộc Chu gia phải hưu thê. Là Triệu thị kia tầm nhìn hạn hẹp lấy bà ra làm cái cớ, hại bà đến tuổi này rồi còn bị tỷ phu và trượng phu cùng nhau mắng mỏ. Nếu tỷ tỷ không thương bà nữa, bà cũng không thiết sống làm chi. Đến lúc đó, vừa khéo nhường chỗ lại cho một viện tiểu thiếp của trượng phu.

Tô thị cũng biết hôn nhân của muội muội mình không được thuận buồm. Chuyện làm quan của trượng phu nàng không được tốt cho lắm nhưng lại suốt ngày chỉ biết dẫn người về nhà.

Nếu không phải cần phải chi tiêu nhiều như vậy thì muội muội từ nhỏ đã ăn ngon mặc đẹp sao lại suốt ngày chỉ biết nghĩ đến tiền?

Thế là một phen khóc lóc này cuối cùng cũng đã làm mềm lòng Tô thị, bà lén lút qua lại với muội muội sau lưng trượng phu mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!