Nói đùa gì vậy! Sở thị tuy xinh đẹp nhưng xuất thân hèn kém, lại là phụ nhân đã từng gả cho người, không phải là thiếu nữ mười sáu xuân xanh mềm mại, tươi trẻ.
Nghĩ đến Tư Đồ Thịnh kia cũng có tướng mạo xuất chúng, cả tài lẫn tình đều khéo léo, xuất chúng, giờ còn được bệ hạ trọng dụng, tiền đồ vô hạn, nếu sau này vào nội các rồi thì có cưới nữ nhi của Thừa tướng cũng không coi là quá đáng.
Lúc đầu Tạ nhị tiểu thư ngưỡng mộ Tư Đồ Thịnh này cũng chỉ như hoa rơi nước chảy (*), đủ thấy mắt nhìn của người này rất cao.
(*Hoa rơi nước chảy: Ý nói một người có lòng, còn một người thờ ơ, không quan tâm, vô tình, đặc biệt là trong chuyện tình cảm.)
Tư Đồ Thịnh còn chưa thú thê, lại đang giữ chức ngũ phẩm, cho dù có để lấp đầy chỗ trống trong phủ đệ cũng sẽ có rất nhiều nữ tử thích hợp hơn làm thiếp thất.
Hắn ta là người tâm tư sâu kín như vậy, sao lại có thể hủy hoại thanh danh của mình mà sinh chuyện khiếm nhã với thê tử bị ruồng bỏ của đồng liêu?
Hắn lại nghĩ, có lẽ vì đã từng gặp gỡ tại Tịch Châu, Tư Đồ Thịnh thấy Sở thị đáng thương nên đã cho nàng một chốn nương thân mà thôi.
Nghĩ như vậy xong, Chu Tùy An lại thấy tuy hắn khinh thường phong cách làm quan lạnh lùng của Tư Đồ Thịnh, nhưng qua một thời gian tới, hắn vẫn phải bày tiệc rượu cảm tạ Tư Đồ Thịnh đã tạm thời chiếu cố Sở thị thay hắn.
Nàng giờ một mình lưu lạc chốn Kinh thành, dung mạo lại không mấy tầm thường, khó tránh khỏi dẫn đến lũ ong bướm muốn chiếm lợi từ chỗ nàng, ở trong phủ Thiếu khanh cũng sẽ bớt đi mấy trận phiền nhiễu vô vị này.
Còn việc làm bà tử trong phủ Thiếu khanh, cứ để nàng nương nhờ người khác sống qua những tháng ngày khổ cực cũng tốt.
Mấy năm nay, nàng được Chu gia nuôi đã quen với cuộc sống ăn sung mặc sướng, Sở thị có lẽ đã quên đi trăm thứ mùi chua xót khi người ta ở địa vị thấp hèn.
Nàng ở lại Kinh thành, ngấm nhuần sự phồn hoa nơi đây rồi, cảm nhận được sự chênh lệch cao thấp giữa người với người thì càng có thể suy nghĩ cẩn thận hơn, nàng đã từ bỏ tình cảm phu thê nhiều năm với hắn là đúng hay là sai.
Nếu có một ngày Sở thị hối hận muốn quay đầu, hắn cũng có thể xem xét tình cảm phu thê nhiều năm mà nhận lại bát nước đổ khó hốt này...
Nghĩ vậy, trong lòng Chu Tùy An cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Chỉ là Chu Tùy An vừa quay đầu liền nhìn thấy sắc mặt xanh mét của nhạc phụ tương lai, mộng tưởng trong đầu liền lập tức tan biến, hắn biết một lát nữa mình sẽ còn phải chịu một trận mắng của Tạ Thắng.
Nghĩ đến đây, hắn lại không nhịn được mà giận Tạ Du Nhiên
- Nàng chẳng lẽ không biết vị di mẫu kia của mình là hạng người gì mà lại dẫn loại phụ nhân gây họa này đến Chu gia, nếu không phải An di mẫu kia gây chuyện thị phi, hắn cần gì phải mất mặt như vậy?
Mà vị An di mẫu kia dường như không biết vụ kiện quan này của Tạ phủ, chỉ biết quen thói mà vểnh mông chạy đến Tạ gia, chuẩn bị giúp tỷ tỷ lo liệu sính lễ.
Tỷ tỷ bà vốn không mấy lanh lợi về tiền bạc, bà giúp tỷ tỷ mình chọn mua cũng kiếm được thêm một khoản bạc.
Nào ngờ lần này bà đến, không gặp tỷ tỷ mình mà lại gặp tỷ phu hầm mặt, chắn ngang cửa trừng mắt nhìn bà...
Hôm đó, Tạ Thắng gọi muội phu của mình đến rồi cùng với phu nhân Tô thị đóng cửa phòng thẩm vấn An thị.
Tuy người hầu đều tránh xa nhưng cũng có thể mơ hồ nghe thấy tiếng quát mắng bên trong và tiếng cầu xin không ngừng.
Đợi đến khi muội phu phía An gia lôi bà nương gây chuyện này đi, mặt mũi An thị đã bị trượng phu đánh đến xanh tím.
Còn có Tô thị cũng bị Tạ Thắng mắng đến mức máu chó phun đầy đầu, ông nói thẳng rằng chẳng lẽ bà không biết muội muội mình là hạng người thiển cận như thế nào sao? Chuyện xấu trong nhà như vậy mà cũng dám để An thị nhúng tay?
Đợi Tạ Du Nhiên biết chuyện mà vị di mẫu kia làm, nàng cũng tức giận mà chửi mắng không ngừng trong phòng.
Nàng lại nghĩ đến chuyện của mình bị Sở thị làm ầm đến chỗ Tư Đồ Thịnh, thật sự không chừa cho nàng chút thể diện nào, càng thấy hận không thôi.
Tiểu nha hoàn bên cạnh đành phải khuyên nhủ nàng rằng cần gì phải tức giận với một phụ nhân bị ruồng bỏ. Giờ dù có thế nào thì Chu Tùy An cũng coi như không có thê tử rồi. Nàng chỉ cần an tâm chờ đợi làm tân nương là được.
Lại nói đến Sở Lâm Lang mấy ngày nay cũng không rảnh nghĩ chuyện khác.
Giờ nàng trời xui đất khiến trở thành bà tử quản sự nhà Đại lý tự Thiếu khanh, chung quy cũng không thể nhận bạc của người ta không, trong và ngoài nhà có quá nhiều chỗ cần phải dọn dẹp.
Tư Đồ Thịnh đi sớm về muộn, thường không có ở nhà, nàng liền tìm thợ tu sửa phòng ở, ngoài ra còn chọn mua một số đồ dùng hàng ngày mà phủ đệ cần dùng, còn phải thuê một xe dọn dẹp đi đống đồ hỏng chất đống sau vườn, thật sự không có lúc nào rảnh rỗi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!