Vào năm Sở Lâm Lang ba mươi bốn tuổi, không biết vì sao mà phu quân vốn luôn bận rộn với chuyện chính vụ của nàng lại đột nhiên dành thời gian ra muốn nghỉ ngơi vài ngày, tiện thể đưa nàng ra ngoài du ngoạn sơn thủy.
Theo lời Tư Đồ Thịnh nói thì Quang Vũ bệ hạ đã lên ngôi gần mười năm, ngài dẫn theo hoàng hậu và hai nhi tử mình hai lần xuống phía Nam, một lần đi Thái Sơn, năm ngoái cũng dẫn hoàng hậu đi một chuyến đến Tú Châu ở phía Tây.
Chỉ vì hoàng hậu vô tình nói rằng thấy trên sách nói rằng cá không vảy ở đó ăn rất ngon, nhưng phải là cá vừa được câu lên mới tươi ngon.
Thường xuyên du ngoạn như vậy thật đúng là không ra thể thống gì.
Nếu không phải Quang Vũ đế từ khi lên ngôi đã thu phục được Phụ Thủy, cải cách chế độ thuế kho, làm ngân khố dồi dào thì chỉ riêng việc du ngoạn thường xuyên đã có thể bị ngòi bút của sử quan viết thành một hôn quân lười biếng rồi.
Tư Đồ Thịnh với tư cách là tể tướng phải làm gương sáng cho bệ hạ, không thể không chỉ ra chỗ bất ổn của đế vương.
Quang Vũ đế nghe xong lại cho hai bên tả hữu bãi lui rồi nói mấy câu thì thầm với tể tướng Tư Đồ đại nhân - "Ngươi đây đâu phải khuyên can, rõ ràng là ghen tị muốn quấy phá mà thôi! Là phu nhân nhà ngươi nghe hoàng hậu kể chuyện du ngoạn cũng hâm mộ muốn ra ngoài chơi phải không?"
Tư Đồ Thịnh dùng khuôn mặt chính trực, biểu tình nghiêm túc nhưng lời nói lại có chút không ăn nhập: "Bệ hạ thánh minh, hóa ra người đều biết. Người có muốn giảm bớt chính vụ cho vi thần, để vi thần cũng rảnh rang dẫn thê nhi ra ngoài chơi không?"
Hoàng đế vuốt chòm râu ngắn ngủn trên cằm, chỉ cười mà không đáp.
Lúc trước nếu không phải tên này bày mưu tính kế thì hắn đâu cần bó buộc trong thâm cung này, mỗi lần ra ngoài chơi một chút đều phải vắt óc tìm cớ?
Chí hướng chưa thỏa của hắn kiếp này giờ chỉ còn một cái: đó là không biết khi nào hắn mới có thể dẫn theo Nhã Xu của hắn, đi khắp danh sơn đại hà.
Vì chí hướng hùng vĩ này, hắn thật sự chỉ hận không thể để đại nhi tử của mình lớn nhanh hơn, đến lúc đó hắn có thể ném ngôi vị hoàng đế này cho nhi tử, để tên Tư Đồ Thịnh này hết lòng phụ tá, còn hắn thì có thể tiếp tục sống những ngày tiêu dao tự tại.
Chỉ là không ngờ, Tư Đồ đại nhân vốn cuồng chính vụ lại đến trước mặt hắn xin được nghỉ đi chơi. Nếu Tư Đồ Thịnh nghỉ ngơi thì những chuyện chính vụ rườm rà kia nên do ai xử lý?
Quân thần hai người đã quen biết nhau quá lâu, đều là sâu trong bụng của nhau, Tư Đồ Thịnh vừa nhìn dáng vẻ của bệ hạ liền biết hắn đang vắt óc muốn từ chối chuyện mình xin nghỉ.
Vì thế Tư Đồ Thịnh cũng không nhanh không chậm tung ra đòn sát thủ: "Kỳ thực thần cũng biết rằng kỳ tuyển tú sắp đến, thần không nên xin nghỉ mà nên giúp bệ hạ sắp xếp danh sách tuyển tú, đề cử thêm nhiều mỹ nữ từ các nơi, sung mãn hậu cung vì bệ hạ!"
Quang Vũ đế Lưu Dực nghe lời này liền nhịn không được mà trợn mắt thấp giọng nói: "Ngươi dám?"
Mấy năm nay kỳ thực Tư Đồ Thịnh đã thay Lưu Dực chặn không ít kiếp đào hoa, dập tắt ý nghĩ muốn tiến cống mỹ nữ vào hậu cung cho bệ hạ của các vị đại thần.
Hắn nhắc đến chuyện này rõ ràng là có ý uy h**p
- nếu không để hắn dẫn thê tử ra ngoài chơi thì hắn sẽ để hậu cung Lưu Dực bốc cháy lửa.
Nếu thật sự như vậy chỉ e là bệnh cũ của Nhã Xu sẽ lại tái phát, vì ghét bẩn mà đem sàn của cả hậu cung lau đến phát thủng.
Nghĩ vậy, Quang Vũ đế liền lập tức dịu mặt, đau lòng vỗ vai hiền thần biểu thị rằng hắn cũng nên nghỉ ngơi rồi, y sẽ tìm tả tướng và mấy vị đại thần chia việc của hắn, để hắn có hơn một tháng trời nghỉ ngơi cho tốt.
Và thế là Tư Đồ Thịnh từ chỗ bệ hạ vẫn luôn coi hắn như con lừa mà dùng đã tống tiền được kỳ nghỉ dài hơn tháng, hắn chuẩn bị cũng dẫn Sở Lâm Lang ra ngoài du sơn ngoạn thủy, ăn cá tươi không vảy.
Nghe tin sắp được đi chơi, đại nữ nhi Di Nhi và nhị nhi tử Dũng ca nhi đều cười đến tít mắt, Lão tam Hoành ca nhi mới tập đi dù không rõ nguyên do gì cũng, mặc cái quần hở đũng mà đứng trong viện nhảy nhót theo tỷ tỷ và ca ca.
Ai ngờ phụ thân lại biểu thị rằng không muốn dẫn theo ba tiểu tử này cùng đi. Hắn muốn cùng mẫu thân chúng ra ngoài du ngoạn riêng, cũng để mẫu thân chúng thả lỏng một chút.
Nghe xong lời này, mặt hai hài tử lớn liền lập tức biến thành trái mướp đắng, chúng lao vào lòng mẫu thân khóc lóc, biểu thị rằng mình một khắc cũng không rời được mẫu thân, bên ngoài có nhiều đồ ăn ngon như vậy, thiếu đi sự giúp đỡ của chúng, mẫu thân ăn hỏng dạ dày thì phải làm sao?
Tiểu tử còn lại tuy không rõ ngọn ngành nhưng thấy tỷ tỷ và ca ca đều cùng ôm mẫu thân liền cũng di chuyển đôi chân ngắn, lảo đảo bước qua, dùng cái đầu to chen ra một chỗ rồi cũng rưng rưng nước mắt chui vào lòng mẫu thân.
Điểm yếu của Lâm Lang chính là mấy quả trứng đáng yêu nàng đã sinh ra này, thấy chúng khóc lóc thảm thương, nàng liền trừng mắt nhìn Tư Đồ Thịnh, hỏi hắn kích động bọn nhỏ làm gì?
Ngay lúc này, lão đại Di Nhi lại mang dáng vẻ lệ rơi như hoa lê quay người lao vào lòng hắn, cầu xin phụ thân dẫn theo nàng, nàng lớn rồi cũng hiểu chuyện rồi, không giống như hai đệ đệ sẽ gây rối đâu.
Nhìn gương mặt giống y hệt Lâm Lang lúc nhỏ, Tư Đồ Thịnh có chút bất đắc dĩ mà thở dài.
Và thế là cả đại gia đình lên thuyền khởi hành, bắt đầu khoảng thời gian du ngoạn hiếm có.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!