Mà ngay lúc này lại có tiếng hét thất thanh vang lên, chỉ thấy Đào Tán trừng mắt không dám tin nhìn Đào thị trong vũng máu rồi lao đến, gào khóc thảm thiết.
Biến cố này khiến Dương Nghị sửng sốt trừng to mắt, y không rảnh nhìn nhị nhi tử khóc lóc bi thương, chỉ nhìn về Tam hoàng tử, không dám tin mà hỏi: "Ngươi... sao không ở hoàng tự?"
Lưu Dực nhìn Dương Nghị đang giãy dụa muốn đứng dậy rồi trầm giọng nói: "Ngươi muốn hỏi, vì sao ta không bị đống thuốc nổ ngươi giấu trong bụng tượng Phật nổ chết ư?"
Dương Nghị không ngờ hắn lại biết một cách chi tiết như vậy, y mệt mỏi ngã ra sau: "Ngươi... sao lại biết được? Chẳng lẽ là..."
Nói xong, y lại trừng mắt nhìn Đào Tán đang ôm Đào thị gào khóc, tên phế vật thành sự thì ít, bại sự thì nhiều, chắc chắn là Đào Tán đã tiết lộ tin tức ra ngoài!
Tư Đồ Thịnh vẫn im lặng nãy giờ lúc này lại lên tiếng: "Nếu như không làm cái này ở Tây Bắc thì hẳn có lẽ đã thành công..."
Khi Dương Nghị gây rối ở Tây Bắc, thứ y dùng là thuốc nổ lưu huỳnh chưa cải tiến.
Lúc đó y vừa tìm được thợ thủ công tinh thông loại đồ vật này nhưng lại không mấy yên tâm với thứ mà thợ thủ công làm ra, vậy nên y liền tìm cơ hội để thử một chút, sau đó để thợ thủ công tiếp tục cải tiến.
Sau đó y lại thử nghiệm nhiều lần mới có ánh lửa bay lên tận trời như vừa rồi ở hoàng tự.
Nghe Tư Đồ Thịnh hỏi vậy, Dương Nghị chợt tỉnh ngộ ra, y trừng mắt nhìn Tư Đồ Thịnh: "Là ngươi..."
Tư Đồ Thịnh không trả lời, bởi vì tuy hắn cũng đang lần theo manh mối, điều tra âm mưu phía sau Dương Nghị.
Nhưng người thật sự phát hiện ra điều khác thường lại là phu nhân Sở Lâm Lang của hắn.
Lần trước khi nổ bom ở Tây Bắc, Lâm Lang đã bị thứ mùi đó xông đến mức nôn mửa không ngừng.
Chỉ là sau đó nàng lại phát hiện mình có thai, liền chỉ cho đó là ốm nghén mà thôi.
Nhưng vào ban ngày khi nàng đang kiểm tra hoàng tự, lúc đi đến trước tượng Phật vàng, nàng lại bị thứ mùi gần như không thể nhận ra xông vào mũi, cơn ốm nghén đã lâu không đến của nàng lập tức có phản ứng, nàng phải bước ra ngoài điện để nôn mửa.
Kỳ thực lúc đó Lâm Lang còn chưa kịp phản ứng, chỉ cho rằng tượng Phật vàng mới làm xong, còn chưa tan hết mùi.
Mãi đến khi nàng gặp Đào Tán, từ lời nói của hắn mới phát hiện ra chút dị thường.
Đến đây, Lâm Lang liền ra vẻ tẩu tử, an ủi Đào Tán vài câu.
Đào Tán lại như gà con mất gà mẹ, hắn đã hoang mang rất lâu. Khi nghe Lâm Lang nói: "Dù thế nào thì ngươi và Tư Đồ đại nhân đều giống nhau, đều là hậu duệ của lão tướng quân Dương Tuần trung lương, chỉ cần giữ lòng ngay thẳng, bất kỳ ai cũng không thể xóa bỏ được điều này", nỗi bất an và hoảng sợ trong lòng hắn liền không thể kìm nén nổi, hắn lúng túng nói ra chuyện tên phụ thân phản quốc của hắn từng lén đến tìm hắn.
Trong lòng Lâm Lang giật thót một cái nhưng bề ngoài nàng không để lộ ra, nàng dùng kỹ năng thẩm vấn mình học được từ vị từng là Thiếu khanh Đại Lý Tự, Tư Đồ Thịnh đến mức xuất hoá nhập thần.
Đào Tán một khi đã lỡ lời liền nói hết không giấu giếm gì, hắn nói Dương Nghị tìm hắn, lấy việc giải cứu Đào thị ra uy h**p, bắt hắn đưa bản đồ địa hình hoàng tự và bố phòng cho y.
Hơn nữa vào mấy đêm mà tượng Phật vàng bị chia thành mấy khối lớn, chưa hoàn toàn được lắp ráp xong, Dương Nghị đều tìm hắn, bắt hắn nghĩ cách điều vệ binh Hoàng tự đi, để người của y lẻn vào hoàng tự.
Còn việc họ làm gì trong chủ điện thì Đào Tán phải rời đi xa cũng không biết, hắn chỉ mơ hồ đoán rằng bọn họ sẽ làm ra một đại sự vô pháp vô thiên.
Lời Dương Nghị dặn hắn phải rời đi trước khi trời tối, Đào Tán cũng vì không nỡ nhìn mỹ nhân trong mộng ngày xưa phải chịu thiệt mới học đòi nói ra.
Lâm Lang bề ngoài mỉm cười lắng nghe nhưng sau lưng đã toát mồ hôi lạnh.
Đào Tán nói xong lại cảm thấy hối hận, hắn chỉ biết hoảng sợ nhìn Sở Lâm Lang, Lâm Lang đứng dậy rồi lạnh lùng nói: "Nếu thật sự muốn cứu mẫu thân ngươi, vì sao ngươi không nói sớm? Ngươi tưởng rằng nếu Dương Nghị thành công sẽ để mẫu thân ngươi sống sao?"
Nói xong, nàng lại lớn tiếng sai người trông chừng Đào Tán rồi xoay người ra khỏi hoàng tự, vừa khéo nàng lại gặp Tư Đồ Thịnh đi cùng Tam hoàng tử đến...
Nghe xong tất cả, Dương Nghị vẫn không hiểu: "Nếu các ngươi đã phát hiện ra bí mật trong tượng Phật vàng, vì sao không dời thuốc nổ đi? Khụ khụ... chẳng lẽ chỉ là để trêu đùa ta, để ta vui mừng xong lại một lần nữa chứng kiến hy vọng tan thành mây khói?"
Tam hoàng tử lại thở dài một hơi, hắn quay đầu lại nhìn về phía ánh lửa giữa núi hoàng tự còn chưa tắt.
Tư Đồ Thịnh sớm đã quay lưng lại, không nhìn Dương Nghị nữa, hắn cũng đang nhìn về hướng hoàng tự rồi trầm giọng nói: "Nửa đời sau của ngươi gần như không làm được việc gì đúng, nhưng lần này ta hi vọng hành động này của ngươi có thể đoàn kết sĩ khí trong triều, tăng thêm trợ lực cho phương Bắc..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!