Lời van xin thống khổ này khiến Đào Tuệ Như vốn đang giả vờ yếu ớt không kịp đề phòng.
Lời cầu xin dối trá của bà đứng trước nước mắt tuôn trào như suối của Ôn thị liền trở nên không đáng một đồng.
Người đứng xem bên cạnh cuối cùng cũng thu lại sự đồng tình với Đào thị một mình nuôi nhi tử lớn khôn, nhớ lại năm đó bà ta đã hại Ôn thị phải chia lìa với nhi tử còn trong tã lót như thế nào.
Người đáng thương ắt có chỗ đáng hận. Năm đó Đào thị này nếu không giành giật lấy Dương Nghị thì sao đến mức rơi vào tình cảnh đáng thương như ngày hôm nay? Giờ vào ngày đại hỉ của kế tử, bà ta lại kéo huynh trưởng và nhi tử mình chạy đến cửa phủ người ta làm ầm ĩ muốn nhận thân?
Rốt cuộc là mượn cái mặt dày này từ đâu mới có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ bậc này?
Nhất thời không còn ai nhiệt tình muốn chạy đến hòa giải nữa. Dù sao thì khuyên Tư Đồ Thịnh phải tha thứ cho kẻ chủ mưu bức điên thân mẫu mình chỉ sợ sẽ bị sét đánh, vì quá tạo nghiệt rồi!
Đào Tuệ Như ngàn tính vạn tính, chỉ là bà ta lại không tính đến Tư Đồ Thịnh đã tìm được Ôn thị.
Nữ nhân điên này nói năng không biết lựa lời, đâu cần biết là trước mặt hay sau lưng người ta? Cái gì cũng có thể nói ra hết!
Bà ta có hơi hoảng hồn, chỉ có thể cố gắng dịu giọng nói: "Ôn muội muội, muội bệnh rồi, không biết mình đang nói bậy bạ gì đâu..."
Nhưng một câu xưng hô tỷ muội này lại hoàn toàn làm Ôn thị đau đớn. Bà có chút điên loạn bật cười một tiếng: "Muội muội? Hay thật cho một câu muội muội! Ngươi trăm phương nghìn kế xưng hô tỷ muội với ta nhưng trước mặt phu quân và thúc bá huynh tẩu của hắn lại cố ý vô tình nói ra những lời than phiền của ta với ngươi, khiến cho Dương Nghị luôn cãi nhau với ta, còn ta thì bị thân thích Dương gia càng ngày càng xa lánh. Ta lại hoàn toàn không hay biết gì, còn tưởng rằng ngươi chỉ là vô tâm mà thôi!
Mãi cho đến khi ta thấy ngươi xiêm y không chỉnh tề, nằm trên giường cưới của ta và Dương Nghị, ta mới hiểu, ngươi là người có loại tâm tư này! Đào Tuệ Như! Ta không giành lại được với ngươi, vậy thì nhường người cho ngươi vậy! Cầu xin ngươi, thuyết phục Dương Nghị để ta mang nhi tử đi! Thịnh nhi không có ta sẽ sống rất khổ, thực sự rất khổ..."
Lời Ôn thị tuy rời rạc nhưng câu nào câu nấy đều chứng thực những chuyện xấu xa năm xưa của Đào Tuệ Như!
Chưa kể đến Đào Tán nghe mà chỉ biết trợn mắt há mồm, Đào Hải Thịnh là người đầu tiên không thể chịu nổi.
Tuy ông yêu thương muội muội mình nhưng cũng cần có mặt mũi.
Năm đó chuyện muội muội mình và Dương Nghị bị Ôn thị bắt quả tang đã gây ra sóng to gió lớn giữa hai nhà, ông cũng biết rất rõ ràng chuyện này.
Chỉ là ông ta cũng giống Đào Tuệ Như, vạn lần không ngờ tới Ôn thị đã bị đưa đi xa lại xuất hiện trước mặt huynh muội họ một lần nữa, còn dùng từng câu từng chữ thấm đẫm huyết lệ tố cáo hành vi ác độc năm xưa của muội muội mình!
Trong lúc nhất thời, tâm tình áy náy vì chuyện xưa cũ ùa đến, Đào Hải Thịnh mới phát hiện chuyện mình dẫn muội muội và điệt tử đến nhận thân có điều không ổn!
Sao ông lại quên mất muội muội mình đâu phải gả vào Dương gia theo cách bình thường? Nàng thiếu nợ đôi mẫu tử đó quá nhiều!
Nghĩ vậy, khí thế của Đào Hải Thịnh lập tức bị rút ngắn đi, ông cũng không muốn để muội muội mình giằng co với một phụ nhân điên.
Ông kéo muội muội mình, muốn rời đi ngay lập tức nhưng Ôn thị lại nổi lên ý niệm cố chấp, bà gắt gao nắm chặt tay Đào Tuệ Như không buông, còn liên tục khóc lóc cầu xin bà ta hãy trả lại nhi tử cho mình.
Sở Lâm Lang biết bà bà mình nhất định đã bị kích động vì oán hận xưa cũ, cảm xúc có hơi bất ổn, nàng vội vàng chạy đến kéo bà rồi nhỏ giọng khuyên nhủ, muốn dẫn bà về hậu trạch trước.
Nhưng Ôn thị ngay cả nhìn cũng không nhìn nàng, chỉ một mực muốn dây dưa với Đào thị.
Sắc mặt Đào Tuệ Như tím đen, dù bà ta nói gì cũng đều bị tiếng khóc kêu của Ôn thị che lấp.
Bà ta bị dây dưa mãi không buông đến phát phiền, cuối cùng không kiên nhẫn được nữa mà lấy tay đẩy Ôn thị, miệng còn oán giận nói: "Nữ nhân điên này! Là Dương Nghị không cần ngươi nữa, can hệ gì đến ta!"
Ôn thị yếu ớt nhất thời bị đẩy đến mức lảo đảo lùi lại, Sở Lâm Lang vội đưa tay đón nhưng khi nàng nhìn thấy bóng người xuất hiện phía sau liền vội thu tay lại.
Ôn thị được một vòng tay rộng lớn vững vàng ôm lấy, đồng thời cũng có một giọng nói trầm thấp bên tai vang lên: "Mẫu thân, người đang tìm con sao? Con vẫn luôn ở bên người mà!"
Ôn thị hoang mang quay đầu lại liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú, toát lên khí thế vô cùng sắc bén hiện ra trước mắt...
Người này với hài tử gầy yếu trong ký ức của bà có vài phần giống nhau, đặc biệt là đôi mắt chuyên chú nhìn bà kia, thật khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy ấm áp trong lòng...
Hắn... gọi bà mẫu thân..., đúng rồi, người này gần đây vẫn luôn ở bên cạnh bà, cho bà uống thuốc, nặn tượng đất, cảm giác đó, dường như rất lâu trước đây, bà đã từng cùng hắn ở một chỗ rất lâu...
Ôn thị nhất thời yên tĩnh trở lại, chỉ biết ngây ngốc nhìn chàng trai trẻ này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!