Chương 124: Vạch trần lớp sương mù

Đào Hải Thịnh vừa rồi mắng cẩu nô tài quá thuận miệng, nhất thời có chút leo lên lưng cọp khó xuống, chỉ có thể ấp úng quay lại nói: "Là ta vô lễ, tưởng ông ấy là hạ nhân... Sớm biết vị này là bộ tướng thân cận bên Dương lão tướng quân ta đã..."

Chưa đợi Đào Hải Thịnh nói xong lời xuống bậc thang, Sở Lâm Lang đã quay sang nhìn Đào Tuệ Như, lạnh lùng nói: "Vong Trần cư sĩ, không phải bệ hạ sớm đã cho ngươi đến miếu am thanh tu, ngươi không thích hợp bước vào hồng trần nữa, cho dù ngươi không phải người xuất gia cũng không nên xuất hiện ở phủ Tư Đồ!"

Lúc trước dưới sự giúp đỡ của Thái tử, Đào Tuệ Như vi phạm thánh mệnh, sau đó thì bỏ đi, nếu thật sự bị bệ hạ luận tội thì bà ta sẽ phạm vào tội kháng chỉ khó thoát.

Nhưng trong lòng bà ta không quá hoảng loạn. Bởi bà ta từ chỗ Đào Hải Thịnh đã biết tình hình lão hoàng đế trúng gió càng ngày càng nghiêm trọng, ông ta đã méo miệng lệch mắt, nói không nên lời nữa rồi.

Lúc này hoàng đế chỉ là ngọn nến trong gió, miễn cưỡng lắm mới chống đỡ được mà thôi, sao rảnh mà quản bà ta có ở miếu am hay không!

Hiện giờ Thái tử đã bắt đầu khống chế thực quyền, tuy bà ta có mối quan hệ không tốt với phu thê Thái tử nhưng dù sao bà ta cũng là thân cô cô của Đào Nhã Xu!

Chỉ cần có huynh trưởng chống đỡ, Đào Nhã Xu không thể chưa làm hoàng hậu đã nóng lòng muốn trả thù thân cô cô mình chứ!

Hôm nay cho dù lại bị bắt về miếu am, bà ta cũng liều hết, nhất định phải bắt tên Tư Đồ Thịnh kia tự miệng thừa nhận thân phận huynh đệ của Đào Tán!

Tán nhi vô tội! Hắn có làm chuyện xấu gì đâu, đáng lý nên thừa kế tước vị, kéo dài hương khói cho Dương gia!

Nghĩ vậy, mượn lời Sở Lâm Lang, Đào Tuệ Như bịch một tiếng quỳ trước mặt tân nương, khuôn mặt lã chã nước mắt: "Lâm Lang, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta. Ngươi và hài tử Tư Đồ Thịnh kia muốn giết, muốn lăng trì đều được. Ngươi đừng vì trách ta mà trút giận lên Tán nhi, hắn một lòng kính yêu huynh trưởng, luôn tự hào mình là tôn nhi của tổ phụ mình!

Hôm nay hắn cầu xin những người làm trưởng như chúng ta dẫn hắn đến, cũng là muốn gửi huynh trưởng một lời chúc mừng chứ không có ý gì khác!"

Đào Tuệ Như đã quen việc giả yếu ớt, bà ta khóc thảm thiết, thân thể mềm nhũn như không thể chịu nổi.

Theo lý thì bà ta đúng là trưởng bối của Sở Lâm Lang, trưởng bối quỳ vãn bối, dù nói thế nào cũng khó nghe.

Nếu Lâm Lang hiểu chuyện, biết thức thời thì nên lập tức đỡ Đào Tuệ Như dậy, dập tắt tranh chấp, để huynh đệ khác mẫu của phu quân vào cửa uống chén rượu nước.

Dù sao cũng đều là ân oán của huynh đệ trong nhà mình, nếu trong trường hợp này làm lớn chuyện lên sẽ tỏ ra là người không biết đại cục, không có khí độ và trí tuệ của đương gia chủ mẫu.

Lâm Lang lại dùng vẻ mặt thản nhiên mỉm cười, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng liếc vị ni cô già này khóc lóc thảm thiết, sau đó lại nhìn về phía Đào Hải Thịnh mặt đầy lúng túng, rồi liếc mắt nhìn Đào Tán từ nãy giờ vẫn chưa hiểu tình hình, còn đang há hốc mồm, ngây ngốc nhìn nàng.

Nàng cười rồi trước tiên sai người đỡ Đào Tuệ Như dậy. Nhưng Đào Tuệ Như lại biểu thị rằng nếu Lâm Lang không tự mở miệng tha thứ cho bà ta thì bà ta sẽ quỳ mãi không đứng dậy.

Kiểu vô lại ép người ta phải tha thứ như này, nếu đổi lại là một nữ tử mặt mỏng, coi trọng danh tiếng thì không chừng se thực sự có chút tác dụng.

Đáng tiếc là với Lâm Lang, hành vi vô lại này nửa phần cũng không dung thứ được.

Nàng dứt khoát mặc kệ Đào Tuệ Như quỳ, ngữ điệu lạnh lùng nói: "Vong Trần cư sĩ, ngươi sao vô lý thế. Hôm nay ngươi không có thiếp mời lại nhất định phải xông vào phủ Tư Đồ dự lễ, làm khó chủ nhân, mà ngươi miệng lại luôn kêu huynh trưởng đệ đệ, rốt cuộc là từ đâu luận ra vậy? Phu quân ta là do tổ phụ lúc lâm chung gửi gắm, quá kế cho cố nhân Tư Đồ, kế tục hương khói nhà họ Tư Đồ, là đích trưởng tử Tư Đồ gia.

Còn nhi tử ngươi lúc trước vì để bo bo giữ mình cho bảo thân, theo họ kẻ làm mẫu thân ngươi mà quá kế vào gia phả Đào gia. Ta chưa từng nghe nói chuyện người đã quá kế ra ngoài rồi còn có thể lại xưng huynh gọi đệ với bổn gia. Cho dù Đào gia không để ý nhưng Tư Đồ đại nhân lại không phải kẻ thấy lợi quên nghĩa, ngươi để chàng nhận cái gọi là đệ đệ là muốn đẩy Tư Đồ đại nhân vào chỗ bất nghĩa ư?"

Bất kể là triều đại nào thì quá kế kéo dài hương khói, điều kiêng kỵ nhất chính là nhi tử nuôi lớn rồi lại ầm ĩ đòi nhận tổ quy tông.

Mà Tư Đồ Thịnh tuy vì tổ phụ mà tranh được sự minh oan của bệ hạ lại từ chối nhận tổ quy tông, không kế thừa hầu vị của Dương lão tướng quân, tiếp tục ở lại gia phả họ Tư Đồ để báo đáp công ơn dưỡng dục của dưỡng mẫu.

Tấm lòng và cách hành sự như vậy khiến bất kỳ ai cũng phải âm thầm kính phục.

So sánh với nhau, hành vi để nhi tử nhảy qua nhảy lại này của Đào Tuệ Như quả thật khiến người ta khinh thường!

Bên cạnh có người nhịn không được mà thì thầm bàn tán: "Đều là cho ra bên ngoài quá kế, sao lại luận huynh luận đệ? Chẳng lẽ là thấy Tư Đồ đại nhân phong quang liền mặt dày đến nhận họ hàng?"

Đào Tuệ Như bị Sở Lâm Lang dùng lời mỉa mai châm chọc nhưng vẫn nghiến răng bất động: "Lúc trước Tán nhi đổi họ hoàn toàn là do ta vì bảo toàn chút huyết mạch cuối cùng của Dương gia tự ý làm chủ. Hắn một lòng ngưỡng mộ tổ phụ mình, luôn cầu xin ta giúp hắn nhận tổ quy tông. Người Dương gia suy tàn. Hiện giờ người có quan hệ huyết mạch cũng chỉ có hai huynh đệ bọn họ mà thôi! Tư Đồ đại nhân vì hương khói của Tư Đồ gia mà không chịu nhận tổ quy tông, điều này tất nhiên đáng kính.

Nhưng cũng không thể để Dương lão tướng quân không có người truyền thừa hương khói! Ta cầu Tư Đồ đại nhân nhận Tán nhi, không phải là ép ngài bất hiếu mà là hi vọng ngài có thể công nhận Tán nhi là người kế thừa hương khói Dương gia, thay ngài kéo dài dòng dõi cho Dương gia!"

Nói xong, Đào Tuệ Như liền bắt đầu dập đầu xuống đất, miệng lẩm bẩm cái gì đó như bà ta đã phạm tội nghiệt sâu nặng, không nên đắc tội Tư Đồ đại nhân và Sở phu nhân. Cứ như thể Đào Tán không thể nhận tổ quy tông, hoàn toàn là lỗi do đôi phu thê này ghi hận mà ngăn cản.

Lại nói đến Đào Tán, hắn vẫn luôn không rõ tình hình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!