Định Tây hầu không hề bị dọa sợ, trái lại còn tiến lại gần hơn:
"A Vi, đây là dao làm bếp?"
Lục Tuấn dù có nằm mơ cũng không ngờ trong đống vải kia lại bọc đầy dao bếp, chỉ vào chiếc rương hỏi:
"Tất cả đều là dao?"
"Đều là dao.
"A Vi đáp. Nói rồi, nàng lần lượt lấy từng bọc vải ra, mở ra kiểm tra từng cái một. Trong lúc xem xét, nàng còn giới thiệu cho mọi người:"Đây là dao chặt xương, trông có vẻ cùn, nhưng lực bổ cực lớn."
"Còn con dao này rất sắc, cắt rau hay thái thịt đều tiện."
"Đây là dao lọc xương, chỉ cần lướt qua chỗ thịt dính sát xương, xương sẽ tách ngay ra."
"Cái này là dao khắc, ta học điêu khắc cũng không tệ, trước đây còn từng khắc tượng nhỏ cho phụ thân. Lúc khắc đến đầu thì thế này, đến mắt thì đâm vào như thế này…"
A Vi nói đến đây, dường như có chút hào hứng, tay cầm dao khắc cứ thế vung vẩy minh họa.
Cổ tay nàng lật qua lật lại, bước chân từng bước ép sát, khiến Lý ma ma nhìn đến đau cả mắt.
Bà ta muốn nhắm mắt trốn tránh, nhưng không ngờ lại bị gọi đích danh.
"Vị ma ma này." A Vi hỏi, "Dao trong nhà bếp của phủ hầu chắc cũng không ít nhỉ?"
"Ha… ha…" Lý ma ma cười gượng, "Nô tỳ không làm trong nhà bếp, hôm nay nếu không nhờ biểu tiểu thư giới thiệu, cũng không biết dao làm bếp lại có lắm chủng loại như vậy."
A Vi cong môi cười nhẹ, cố tình hỏi:
"Vậy ma ma ở đâu? Đến Xuân Huy viên làm gì?"
Lý ma ma giật mình.
Ban ngày bà ta đứng ngay bên cạnh hầu phu nhân, chẳng lẽ biểu tiểu thư không nhận ra?
Rõ ràng là cố ý cầm dao dọa bà ta!
"Nô tỳ họ Lý, là người bên cạnh hầu phu nhân." Lý ma ma tỏ ra hòa nhã đáp.
"Ta còn tưởng là người của nhà bếp, đến hỏi xem bữa tối chúng ta muốn ăn gì!
"A Vi bĩu môi, giọng điệu tự nhiên, cứ như chuyện vốn dĩ phải thế. Lý ma ma biết mình bị nhắm vào, nhưng cũng chỉ có thể gượng cười chịu đựng. Tang thị đứng ra hòa giải:"Đường xá xa xôi, sao còn mang theo lắm dao như vậy?"
"Nó vốn chẳng có sở thích gì khác." Lục Niệm nói, ánh mắt đầy vẻ yêu thương. "Chỉ thích nấu ăn, nên ta sưu tầm cho nó mấy thứ này."
"Nếu đã là sở thích, thì ở kinh thành cũng có thể mua được." Tang thị cười cười, vẫy tay gọi A Vi lại, không muốn nàng dọa Lý ma ma thêm nữa. "Kinh thành thứ gì cũng đủ cả, đợi ổn định rồi, để người đưa cháu đi dạo mấy cửa tiệm bán dao làm bếp, xem có loại nào hợp ý không."
"Cháu vốn cũng định như vậy."
A Vi không trực tiếp phản bác Tang thị, nhưng lại nói tiếp:
"Chỉ là nghĩ đến đường xá xa xôi, chẳng biết dọc đường có xảy ra chuyện gì hay không. Nếu không may gặp phải kẻ xấu, cháu có sẵn dao bên người, chí ít cũng có thể phòng thân."
"Hơn nữa, cháu đã quen dùng rồi, cũng hoài niệm đồ cũ, dao mới sao bằng được dao cũ thuận tay?
"Nụ cười trên mặt Tang thị không đổi, chỉ nhanh chóng liếc nhìn Định Tây hầu một cái. Mấy câu"mới" và "cũ
"này, dường như mang theo ẩn ý. Sắc mặt Định Tây hầu vẫn bình thản, có lẽ là không nghe ra, cũng có lẽ là nghe ra rồi nhưng giả vờ không biết. Đại cô nương đưa con gái về kinh, xem ra từ nay trong phủ khó mà thái bình. Dĩ nhiên, chuyện này không đến lượt nàng ta lên tiếng. Tang thị cũng vờ như không hiểu:"A Vi nhắc ta mới nhớ, cũng không biết cháu có ăn quen thức ăn trong phủ hay không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!