Thanh Âm theo đơn thuốc mới bốc thuốc trở về.
Sợ làm kinh động đến chủ tử, đêm nay trong Xuân Huy viên lặng như tờ.
Thanh Âm bước vào chính phòng, vừa nhìn đã thấy A Vi đang ngủ trên chiếc ghế tựa lớn.
Ghế tựa tuy thích hợp để chợp mắt nhưng không thể so với giường khi cần ngủ sâu, huống chi trời về đêm lại lạnh, chẳng đủ ấm áp.
Thanh Âm định gọi A Vi dậy, để nàng chuyển lên giường nghỉ cho thoải mái, nhưng nghĩ lại, nửa đêm nàng còn phải thay ca với Văn ma ma, chỉ sợ vừa thức giấc rồi chuyển chỗ lại khó ngủ tiếp.
Nghĩ vậy, Thanh Âm không gọi nữa, chỉ nhẹ nhàng vào phòng bên lấy một chiếc chăn mỏng nhưng ấm, rón rén đắp lên người nàng.
Sau đó, Thanh Âm lùi ra, khép hờ cánh cửa lớn, buông rèm để chắn gió.
Lò thuốc đặt ngay dưới cửa sổ.
Phần thuốc nấu trước đó giờ không cần dùng đến, Thanh Âm chuẩn bị một thang mới, lặng lẽ ngồi bên lò trông lửa.
A Vi mang nặng tâm sự, trời vừa quá nửa đêm thì tự nhiên tỉnh giấc.
Sờ lên tấm chăn ấm trên người, A Vi nhìn về phía Thanh Âm đang ngồi bên bàn, đôi mắt lờ đờ vì thức khuya.
"Biết đắp chăn cho ta, sao không biết lấy thêm áo khoác cho mình?
"A Vi hỏi. Thanh Âm giật mình tỉnh táo, mắt vẫn còn mơ màng nhưng miệng lập tức đáp:"Nô tỳ không lạnh.
"A Vi không tranh luận với nàng, liền vào phòng trong xem tình trạng của Lục Niệm. Văn ma ma trông có vẻ cũng mệt mỏi, dùng vài thủ thế đơn giản để báo tình hình của Lục Niệm. Hai người đã quen thuộc từ lâu, A Vi chỉ cần liếc qua là hiểu ngay. Lục Niệm vẫn ngủ, nhưng không yên giấc, môi mấp máy lẩm bẩm trong mơ. A Vi lặng lẽ lui ra, đi về phía nhà bếp nhỏ. Đêm lạnh thấu xương, vừa ra ngoài đã cảm thấy tê tái, cơn buồn ngủ cũng tan biến gần hết. Thanh Âm đi theo, khẽ nói:"Không biết cô phu nhân khi nào tỉnh, nô tỳ đặt thang thuốc lên bếp, hâm bằng lửa nhỏ giữ ấm."
Đại công tử đã mang đi một nồi canh xương nhỏ, phần còn lại Mao ma ma thêm nước tiếp tục ninh.
Bà ấy nói hôm nay cô nương bận bịu, nhân thịt đã trộn xong bỏ đi thì phí, nên bà tự tay nhào bột, gói bánh chẻo, cất trong tủ bếp.
A Vi gật đầu đáp lại.
Trong bếp nhỏ lửa vẫn cháy đỏ rực, ấm áp hơn hẳn bên ngoài.
Trên bếp có một nồi canh xương và một nồi nước sôi, đều do Mao ma ma chuẩn bị sẵn.
A Vi thả bánh chẻo vào nồi, sau đó dùng khăn lau qua mặt cho tỉnh táo hẳn.
Đêm nay nàng chưa ăn gì, một đĩa bánh chẻo chấm giấm cùng một bát canh xương là vừa đủ.
Cũng múc cho Thanh Âm một phần, A Vi dặn: "Ăn xong thì đi ngủ đi.
"Thanh Âm sững người. Biểu cô nương rõ ràng muốn thức đêm, nàng sao có thể yên tâm nghỉ ngơi?"Trước nửa đêm ngươi gắng gượng làm gì?" A Vi nhìn thấu tâm tư của nàng, nhẹ giọng nói.
"Nhưng nếu Văn ma ma nghỉ rồi, chỉ còn một mình cô nương trông nom cô phu nhân thì sao?" Thanh Âm vội hỏi.
"Trước đây khi mẫu thân ta phát bệnh, cũng đều trải qua như thế," A Vi đáp, "Văn ma ma chưa từng tranh giành với ta, cần nghỉ thì nghỉ, cần dậy thì dậy.
"Nghe đến đây, Thanh Âm âm thầm tự trách. Chuyện này đúng là do nàng thiếu kinh nghiệm."Vậy ngày mai khi cô nương ngủ thì nô tỳ cũng ngủ, cô nương dậy rồi nô tỳ cũng dậy, như thế mới có thể giúp được cô nương.
"Thanh Âm nhanh trí, lập tức đưa ra sắp xếp hợp lý. Những ngày này, việc chăm sóc cô phu nhân ở Xuân Huy viên là chuyện hệ trọng hàng đầu. Không phải nàng muốn tranh công hay tỏ ra tích cực, mà là người có thể vào phòng cô phu nhân, ngoài Văn ma ma, mấy ngày nay mới tạm thời có thêm mình nàng. Cô phu nhân đang bệnh, làm sao có thể tùy tiện cho người lạ vào hỗ trợ? Còn tối nay… Thanh Âm nghĩ thêm một cách:"Nô tỳ sẽ ngủ ngoài phòng, cô nương có việc gì cứ gọi.
"A Vi gật đầu đồng ý. Hai người thay ca với Văn ma ma."Trong bếp còn bánh chẻo và canh xương.
"Văn ma ma gật đầu, ra hiệu A Vi không cần lo lắng cho bà. Trong phòng ngủ chỉ còn A Vi và Lục Niệm. Giữa màn đêm đen đặc, A Vi ngồi bên mép giường, lặng lẽ nhìn bóng dáng Lục Niệm. Ác mộng dường như lại bám lấy nàng, Lục Niệm lẩm bẩm không ngừng. A Vi cúi người, ghé sát tai lắng nghe mới phân biệt được rõ ràng những lời ấy."Giết hắn!
Giết tên súc sinh đó!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!