Chương 47: Đã Thối Nát, Thì Cùng Thối Nát!

Lão thái thái nhà họ Phùng từ khi còn trẻ đã nổi tiếng tiết kiệm, không thích thắp nến hay đèn dầu, tận dụng ánh sáng tự nhiên hết mức có thể.

Nhưng lúc này đây, bà không nhìn rõ gương mặt của cháu trai mình nữa.

Ánh sáng ban mai rọi từ phía sau Phùng Du, khiến cả khuôn mặt cậu ẩn trong bóng tối, chỉ còn lại đường nét mơ hồ.

"…"

Lão thái thái mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng lại không phát ra nổi một âm thanh.

Cổ họng vừa tê rát vừa nóng bỏng, như có một đốm lửa âm ỉ bùng cháy.

Bà cúi đầu nhìn chén sứ vừa bị đánh vỡ, hai cánh tay không thể kiểm soát nổi mà run rẩy dữ dội.

Muốn giữ bình tĩnh, nhưng lại hoàn toàn bất lực.

Bà chỉ có thể ngước lên, nhìn lại Phùng Du.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, lão thái thái như thấy bóng dáng của Phùng Chính Bân.

Đứa cháu trai mà bà yêu thương nhất, giống hệt con trai bà từ khuôn mặt cho đến dáng vẻ.

Những năm qua, chứng kiến Phùng Du trưởng thành từng chút một, bà như được sống lại quãng thời gian nuôi nấng Phùng Chính Bân ngày trước.

Không ít lần, bà vừa lau nước mắt vừa nói với cháu trai:

"Nhìn cháu bây giờ được ăn ngon mặc đẹp, thuận lợi học hành, tổ mẫu vừa vui mừng vừa áy náy. Vui vì những ngày tháng tốt đẹp này là do cha cháu cố gắng mà có, áy náy vì năm xưa để cha cháu chịu nhiều cực khổ."

Nước mắt lấp đầy đôi mắt đã đục ngầu theo năm tháng, nhưng lão thái thái chỉ phát ra những tiếng "a… a…

"vô nghĩa. Rốt cuộc bà cũng hiểu ra. Cháu trai không phải là con trai. Phùng Du không phải là Phùng Chính Bân! Cơn giận dữ dâng trào, lão thái thái lao về phía Phùng Du nhưng không thể kiểm soát nổi cơ thể, chỉ kịp chao đảo rồi ngã nhào xuống đất. Lồng ng. ực va mạnh vào cạnh ghế, cơn đau buốt khiến bà nhe răng trợn mắt, khuôn mặt méo mó vì đau đớn. Bà vú hầu hạ bên cạnh đến lúc này mới bừng tỉnh, hốt hoảng chạy lại đỡ bà dậy."Người đang bệnh nặng," Phùng Du dịu giọng nói,

"Tổ mẫu phải nghỉ ngơi để dưỡng bệnh cho tốt."

Đôi mắt lão thái thái trợn trừng, khi thấy Từ phu nhân bước vào, cơn thịnh nộ bùng lên mãnh liệt, tìm được nơi để trút giận.

Bà không thể cử động, không thể nói, nhưng ánh mắt như những lưỡi dao sắc bén, muốn xé nát người con dâu độc ác trước mặt.

Làm sao bà có thể ngờ được?

Bà đã mất cảnh giác, làm sao có thể đề phòng chén chè ngọt do chính cháu trai thân yêu mang tới?

Bà đã mất con, trái tim đau đớn ấy chỉ được an ủi nhờ Phùng Du.

Cả tâm trí bà đều hướng về việc báo thù cho con, che chở cho cháu, làm sao có thể nghĩ rằng chén chè ấy lại là thuốc độc!

Chắc chắn là do con dâu độc ác họ Từ xúi giục!

Chắc chắn là ả đã xúi Phùng Du làm chuyện này!

Từ phu nhân nhận ra ánh mắt như muốn giết người của bà mẹ chồng, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi, giọng run rẩy:

"Không phải ta… không phải ta làm!

"Nhưng làm sao lão thái thái tin được? Bà chỉ ước mình có thể dùng ánh mắt này xé xác Từ phu nhân ra làm trăm mảnh! Từ phu nhân quay sang nhìn con trai, giọng run run:"Con… con học được cách này từ đâu?

Sao con có thể…?"

Phùng Du đáp, giọng thản nhiên như đang kể chuyện thường ngày:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!