Chương 44: Ta Mới Là Kẻ Muốn Ngươi Máu Nợ Máu Trả

Đại Từ Tự.

Khi Phùng Chính Bân dâng tiền hương dầu, lòng hắn đau đớn như bị cắt xé từng mảnh.

Cũng may là hắn tỏ ra rất hào phóng, sau khi chọn ngày chính lễ vào "mùng 24 tháng Mười", chùa không hỏi lý do vì sao trước đó lại nhầm lẫn, cũng chẳng thắc mắc tại sao hắn lại muốn lưu lại chùa tận mười ngày.

Tri khách tăng dẫn hắn đến phòng khách, giới thiệu sơ qua về nếp sinh hoạt trong chùa.

Phùng Chính Bân cũng không để người hầu đi theo, một mình trải qua đêm đầu tiên tại Đại Từ Tự.

Giấc ngủ của hắn chẳng hề yên ổn.

Ngoài hắn ra, dường như không có hương khách nào khác ở lại qua đêm.

Tăng xá nằm ở phía đối diện trục trung tâm, còn bên này chỉ có một mình hắn, khiến cả không gian chìm vào sự tĩnh mịch đến rợn người.

Thứ duy nhất phá vỡ sự yên lặng ấy là tiếng gió núi thổi qua, làm cánh cửa sổ kêu cọt kẹt.

Hắn ngủ chập chờn, bị đánh thức không biết bao nhiêu lần.

Đêm đó, mây dày che kín trăng, chỉ có chút ánh sáng lờ mờ rọi vào, bóng tối trong phòng càng thêm u ám.

Đồ đạc bài trí xa lạ càng làm hắn thêm bất an, chỉ cần nhìn lướt qua cũng đủ khiến mồ hôi lạnh túa ra.

Có thể nói, dù đã rời khỏi Thiên Bộ Lang, không còn bị ánh mắt soi mói của người đời, nhưng cảm giác nơm nớp lo sợ trong lòng hắn vẫn không hề giảm bớt.

Hắn không thể không bận tâm đến tình hình trong thành.

Còn về cái ngày chính lễ kia, hắn lại chẳng mấy để ý.

Ban đầu, hắn nghĩ đây là chuyện quỷ quái, tin rằng "người chết không thể đối chứng

", nên mới chọn bừa ngày mùng 18 tháng Mười. Giờ đã biết rõ tất cả chỉ là trò giả thần giả quỷ của con người, hắn đâu còn sợ bị Bồ Tát trách phạt vì chọn sai ngày giỗ. Hơn nữa, tiền đã chi ra, chức Thượng thư cũng chẳng còn hy vọng, hắn ít nhất phải giữ được vị trí Thị lang hiện tại. Hắn đâu thể để lộ thêm sơ hở cho kẻ khác nắm thóp. Chỉ cần hắn nhất quyết khẳng định ngày giỗ là mùng 24 tháng Mười, chỉ cần các hòa thượng không lắm lời, thì tội danh"bất kính với vong thê

"sẽ dần trôi vào quên lãng. Suy tính đủ điều, cuối cùng Phùng Chính Bân quyết định đổi giờ sinh hoạt. Ban đêm khó ngủ thì ngủ vào ban ngày. Ban ngày trời sáng, dù ít người nhưng không khí vẫn không đến mức âm u rùng rợn. Còn ban đêm, hắn tìm việc gì đó để giết thời gian là được. Là người xuất thân từ con đường khoa cử, hắn lập tức nghĩ đến việc chép kinh Phật. Hắn thử viết vài bài thơ lên giấy, để mực khô rồi mang đến hỏi ý kiến các hòa thượng:"Ở đây một ngày, sáng dậy nghe các sư tụng kinh, lòng ta cũng cảm thấy bình an."

"Ta nghe nói nhiều chùa tiếp nhận kinh thư do tín chúng tự tay chép hoặc thêu thùa, không biết quý tự có nhận không?"

"Chữ viết của ta cũng coi như tạm được, không biết ý các sư thế nào?"

Thuở còn đi học, Phùng Chính Bân luyện chữ theo phong cách Đài Các thể, sau này như bao học sinh khác, hắn chuyển sang học chữ của Kim Thái sư.

Khi trở thành con rể của Kim gia, đương nhiên hắn càng không từ bỏ nét chữ ấy.

Mấy năm gần đây, ít ai trong kinh thành còn nhắc đến bút tích của Kim Thái sư, nhưng dù đã lâu không luyện, hắn vẫn cầm bút một cách dễ dàng, đủ để tỏ ra đạo mạo trước mặt nhà chùa.

Các hòa thượng gật đầu đồng ý, đưa cho hắn vài quyển kinh để chép.

Hắn chép suốt đêm.

Ánh nến tuy không quá sáng nhưng cũng đủ để chiếu rõ mặt bàn.

Trong khoảnh khắc ấy, hắn chợt nhớ về những năm tháng trẻ tuổi đèn sách suốt đêm, như thể đó là chuyện từ kiếp trước.

Đúng vậy.

Hắn đã rời xa những ngày tháng khổ cực ấy quá lâu rồi!

Rời xa những ngày không biết tương lai sẽ ra sao quá lâu rồi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!