Chương 43: Đợi Mà Xem!

Văn ma ma nhìn về phía A Vi.

Bên ngoài, ánh hoàng hôn dần phai nhạt, chỉ còn lại một lớp ánh sáng mỏng như lớp phấn vàng nhạt xuyên qua nửa ô cửa sổ, lặng lẽ rơi xuống thân hình nhỏ nhắn của cô nương, tạo nên một khung cảnh tĩnh lặng, yên bình và an ổn.

Tất cả chỉ là giả dối mà thôi…

Văn ma ma biết rõ, từ chín năm trước, những từ như "bình yên", "an ổn" hay "thanh thản

"đã không còn liên quan gì đến cô nương của bà. Trong lòng nàng là dòng máu nóng bỏng vẫn không ngừng cuộn chảy. Và bà cũng vậy."Cô nương," nghĩ thông suốt mọi chuyện, bả vai Văn ma ma như trút được gánh nặng, bà nở một nụ cười nhẹ, nói, "Để nô tỳ đun dầu nóng nhé.

"A Vi khẽ gật đầu, múc thêm chút đường bỏ vào bát khoai lang sợi, thêm chút bột mì, rồi dùng đũa khuấy đều cho hòa quyện. Trong chảo, dầu dần dần sôi lăn tăn, nổi lên những bọt nhỏ li ti. A Vi chờ dầu nóng lên, lại nhắc tới mấy sắp xếp khác:"Khoai lang sợi thái nhiều quá, hai thùng này mang sang đại trù phòng, để họ tùy ý xào hay nấu cháo cũng được."

"Được ạ," Văn ma ma đáp, "Phần chiên bánh cũng chẳng ảnh hưởng gì, ăn nóng có hương vị của nóng, ăn nguội lại có vị riêng của nguội.

"A Vi mỉm cười. Trước đây, nàng rất thích món này. Khi chưa có điều kiện dư dả để mua thịt cá lớn, Văn ma ma sẽ làm những món chiên rán như thế này cho nàng ăn. Dùng khá nhiều dầu, nhưng chỉ cần đóng cửa kín mít, hàng xóm sẽ không ngửi thấy mùi thịt, chẳng ai biết họ đang nấu món gì. Có lần không may để lộ, Văn ma ma vừa xót xa vừa bất lực cằn nhằn:"Đã nói là không cần đòi ăn mãi rồi, suốt ngày chỉ biết ăn thôi!"

"May mà khoai lang rẻ, chứ không thì ăn kiểu này chắc nghèo rớt mồng tơi mất!"

"Chiên cho nó cả chậu luôn, để nguội rồi ăn dần, ăn cả chục ngày cũng chẳng hết, đỡ lắm mồm!"

"Nhìn thì tưởng tốn dầu, nhưng dầu chiên xong để nguội vẫn có thể tận dụng nấu món khác, chứ không thì lấy đâu ra mà ăn!"

Khi ấy, A Vi chỉ là một cô bé thèm ăn, vừa nghịch ngợm vừa bướng bỉnh, núp sau cánh cửa mà cười khúc khích, nghe hàng xóm bên cạnh dỗ dành:

"Trẻ con nhà ai chẳng tham ăn, chút khoai lang đã dỗ ngon dỗ ngọt được thì ngoan lắm rồi."

"Đâu có như mấy đứa nhà tôi, không ăn được miếng thịt là khóc lóc om sòm, ngày nào cũng bị đánh mà chẳng chừa!

"Về sau, họ sống lâu dài ở một thị trấn nhỏ thuộc địa phận Bảo Ninh phủ. Văn ma ma nhờ tay nghề nấu nướng khéo léo mà làm đầu bếp cho các gia đình giàu có, dần dần cuộc sống cũng"dư giả" hơn nhiều, không cần phải dè dặt như trước.

A Vi theo bà đi chợ mua sắm, từ việc quan sát bếp núc đến phụ giúp các công việc như giết gà, làm vịt, thái rau, cắt thịt.

Tiếng tăm của Văn ma ma ngày càng vang xa, kết giao được với nhiều quan chức địa phương, nhờ đó mà được mời đến chuẩn bị yến tiệc cho những gia đình quyền quý, thu nhập cũng khá lên không ít, cuộc sống ngày càng khấm khá.

Lúc đó, ăn uống không còn là điều phải lo lắng, nhưng thói quen thèm ăn mấy món đơn giản như bánh khoai lang chiên hay canh đậu hũ thanh đạm vẫn không thay đổi.

Dầu đã nóng già.

A Vi múc từng nắm khoai lang sợi đã trộn đều bột và trứng thả vào chảo dầu, tạo thành những chiếc bánh nhỏ cỡ bàn tay.

Dầu sôi sùng sục, tiếng "xèo xèo" vang lên nghe thật vui tai.

Người không quen bếp núc sẽ thấy cảnh này khá nguy hiểm, sợ dầu bắn lên người, nhưng với A Vi, đó là chuyện nhỏ như không.

Nàng chỉ cần cầm nắp vung che chắn nhẹ, tay kia dùng đũa dài để lật và dàn đều từng miếng bánh cho chín vàng đều.

Cứ như thế, chiên hết mẻ này đến mẻ khác.

Khi một bát khoai lang sợi đã hết, nàng lại trộn thêm bát mới, chiên tiếp, rồi để ráo dầu.

A Vi giữ lại một phần để ăn, phần còn lại thì sai người mang sang phủ Định Tây hầu và chỗ của Tang thị.

Trong sân, Tang thị đang nghe Lục Tuấn kể chuyện.

Chẳng phải chuyện gì vui vẻ, nhưng Lục Tuấn kể hăng say quá, bà cũng ngại cắt ngang.

Đúng lúc đó, bánh khoai lang nóng hổi được bưng tới, bà mừng rỡ cầm lên nhấm nháp như đồ ăn vặt.

Hương thơm lan tỏa khiến Lục Tuấn cũng bị hấp dẫn, quên luôn chuyện đang kể, chỉ lo ăn, hết miếng này lại đến miếng khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!