Chương 40: Trước tiên khiến hắn thân bại danh liệt

Gió tây cuốn lá rơi.

Đến khi cả người bị gió thổi lạnh buốt, Phùng Chính Bân mới bừng tỉnh.

Hắn không biết mình đã đứng trong rừng tháp bao lâu.

Mây đen kéo đến, che khuất mặt trời, bầu trời u ám hẳn đi, tựa như sắp mưa.

Tạm thời gác lại nỗi hoảng loạn về ngày tháng trên sổ công đức và bài vị, điều quan trọng nhất bây giờ là tìm hiểu về bà lão kia.

Hắn vội vã quay lại chính điện, giữa đường gặp tăng nhân cũng không buồn hành lễ.

Đến nơi cúng dường, Phùng Chính Bân dừng lại trước bậc cửa, chỉnh trang lại y phục, cố gắng khiến nhịp tim đang đập dồn dập bình ổn lại.

Vị hòa thượng phụ trách ghi công đức đang trò chuyện cùng tăng nhân tiếp khách.

Thấy hắn đến, cả hai đều khách khí hành lễ.

Nhưng Phùng Chính Bân không chào hỏi mà lập tức hỏi:

"Vừa nãy ta có gặp một bà lão trông rất quen. Bà ấy mặc áo cư sĩ, cài một cây trâm, dáng người hơi đầy đặn…"

Tăng nhân đáp:

"Hôm nay có mấy vị hương khách cao tuổi đến chùa, bần tăng không rõ thí chủ đang hỏi ai."

Hắn sốt ruột:

"Bà ấy có thể đến từ Định Tây hầu phủ. Vị biểu cô nương của hầu phủ cũng có mặt ở đây phải không?"

Tăng nhân hơi cụp mi:

"Người đến chùa đều là thiện tín trước cửa Phật, bần tăng không nhận biết tục thế quý nhân."

Nghe vậy, Phùng Chính Bân mới bừng tỉnh.

Trừ phi hai bên có mối giao tình rõ ràng, bằng không chùa tuyệt đối không tùy tiện tiết lộ danh tính hương khách.

Huống hồ, hắn là một nam nhân gần bốn mươi tuổi, lại hỏi thăm tung tích của một tiểu thư khuê các, điều này cực kỳ đáng nghi.

Tăng nhân sao có thể nói cho hắn biết?

Khóe môi Phùng Chính Bân khẽ giật giật, cố gắng khiến gương mặt mình trông hòa nhã vô hại nhất có thể.

Dựa vào kinh nghiệm của hắn, hắn có thể lập tức bịa ra một câu chuyện hợp lý, dù không moi được thông tin, chí ít cũng không khiến người ta sinh nghi.

Nhưng ngay khi chuẩn bị mở miệng, cổ họng hắn bỗng nghẹn lại.

Ngoài trời mưa rơi, ánh sáng trong đại điện trở nên mờ tối, chỉ còn những ngọn nến leo lét trước tượng Phật.

Nửa thân trên của pho tượng Phật khổng lồ khuất trong bóng tối, mí mắt hơi rủ xuống, như đang dõi theo thế gian.

Hắn cảm giác từng ánh mắt trong đại điện đều đang nhìn chằm chằm vào mình.

Một trăm lẻ tám vị La Hán trên hai bên đại điện cũng như đang cùng lúc nhìn xuống hắn.

Nỗi chột dạ dâng lên cuồn cuộn, Phùng Chính Bân mất hết dũng khí để bịa đặt.

Thậm chí, hắn quên cả việc giữ phong thái, lảo đảo chạy ra khỏi đại điện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!