A Vi gửi thiếp mời cho Từ phu nhân.
Sau đó, nàng khiêng một chiếc rương gỗ ra ngoài, lấy một con dao trong đó rồi ngồi trong sân mài dao.
Thanh Âm e ngại ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu từ lưỡi dao, chỉ dám liếc nhìn vài lần từ xa rồi lặng lẽ vào trong phòng thu dọn.
Không ngờ sau khi dọn dẹp xong xuôi, tiếng mài dao vẫn chưa dứt.
Dao mà cũng cần mài lâu như vậy sao?
Thanh Âm tò mò lại gần nhìn, mới phát hiện con dao trong tay Biểu cô nương đã không còn là con dao ban nãy.
A Vi vẫn chưa dừng tay.
Từng con dao bếp được nàng xếp ngay ngắn trên mặt đất, trải đầy một khoảng sân.
Trên gương mặt nàng không lộ chút biểu cảm, động tác vẫn cứ lặp đi lặp lại, từng nhát, từng nhát một.
Mãi đến khi có người đến báo tin Từ phu nhân đã đến, A Vi mới ngẩng đầu, nhẹ nhàng xoay cổ thư giãn một chút, sau đó thu dọn hết số dao về.
Khi Từ phu nhân đến Xuân Huy viên, A Vi vừa mới rửa tay xong.
Cửa chính vẫn đóng chặt, Lục Niệm đang từ chối tiếp khách.
Từ phu nhân biết rõ danh tiếng rối ren của vị cô phu nhân này, đương nhiên không ngu ngốc đến mức tự rước xui xẻo, chỉ theo A Vi ngồi xuống bên bàn đá trong sân.
Hai ngày nay, nàng ta cũng khốn đốn không kém.
Đêm hôm đó, phu quân và lão thái thái đóng cửa nói chuyện, nàng ta bị gạt ra ngoài.
Chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng quát tháo của lão thái thái, trong đó còn lờ mờ nhận ra cái tên Kim thị, khiến lòng nàng ta không khỏi hoang mang.
Người đã chết bao nhiêu năm, sao bỗng dưng lại bị nhắc đến?
Chẳng trách họ không muốn cho nàng ta nghe!
Nhưng điều khiến Từ phu nhân lạnh lòng nhất chính là phản ứng của Phùng Chính Bân.
Nàng ta còn chưa kịp hỏi han tình hình, phu quân đã đen mặt chất vấn nàng ta trước:
Nàng và cô nương họ Dư có quan hệ gì?
Công thức trà hoa quả kia từ đâu ra?
Nàng đã kể bao nhiêu chuyện trong nhà cho cô ta biết?
Cứ như đang thẩm vấn phạm nhân vậy!
Dù nàng ta trả lời thế nào cũng đều sai cả.
Ban ngày, nàng ta lại đến gặp lão thái thái, kết quả chỉ nhận được một trận mắng chửi thậm tệ.
Trước đây còn tỏ vẻ khinh miệt mỉa mai, nhưng hai ngày nay thì đến cả vờ vịt cũng không thèm làm nữa, mở miệng là y như mấy mụ đàn bà chanh chua ngoài chợ.
Từ phu nhân đã nhiều lần muốn đáp trả nhưng đều bất thành.
Thứ nhất là vì phải nể mặt phu quân, thứ hai, nàng ta cũng không có tài ăn nói sắc bén như lão thái thái.
Tức tối nhẫn nhịn suốt hai ngày, trong miệng Từ phu nhân nổi mấy vết lở, ngay cả uống trà cũng thấy đau rát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!