Chương 32: Hắn cũng là kẻ bị hại!

Từ trước, Phùng Chính Bân đã từng nghe một câu:

"Trong bụng thấy khó chịu, nôn ra là ổn cả.

"Hắn vẫn luôn cho là như vậy. Năm đỗ đồng sinh, cuộc sống trong nhà không mấy dư dả, nhưng hàng xóm láng giềng vẫn mang ít đồ ngon đến lấy lòng. Mẫu thân vốn tiết kiệm, ăn không hết thì để dành lại cho bữa sau, chẳng ngờ để lâu lại biến chất. Người lớn ăn thì không sao, nhưng Phùng Chính Bân lại không chịu nổi. Đêm đó, bụng đau quằn quại, lăn lộn mãi không yên. Mẫu thân bèn dùng đũa khều họng hắn để thúc nôn, miệng nói đúng câu ấy. Hắn khi đó nôn sạch sẽ. Mẫu thân vừa vỗ về an ủi, vừa tiếc rẻ chỗ thức ăn bỏ phí."Đáng tiếc thật, sớm biết thì đã ăn hết từ mấy hôm trước."

Phùng Chính Bân khi ấy yếu ớt, chẳng còn sức mà chấp nhặt, nhưng vẫn ghi nhớ câu nói đó.

Bởi vì nôn ra rồi, quả thật hắn thấy dễ chịu hơn nhiều.

Sau này, Phùng Chính Bân cũng từng nôn mấy lần, phần lớn là do chén rượu bàn tiệc.

Kể từ khi trở thành con rể của Kim Thái sư, đồng liêu, thậm chí là cấp trên cũng không ai dám ép hắn uống rượu nữa.

Khi dự tiệc, hắn ung dung tự tại, chỉ nhấp môi vài ba chén, để người có hơi men là đủ.

Lâng lâng say nhẹ, đó mới là trạng thái lý tưởng nhất khi giao thiệp với người khác.

Gỡ bỏ vẻ nghiêm cẩn chốn nha môn, cùng nhau cười ha hả một trận, càng dễ kết giao.

Tình trạng đó kéo dài nhiều năm.

Huống hồ, trên hắn còn có Tằng Thái Bảo làm sư phụ, bản thân hắn cũng chẳng còn là một viên tiểu quan nhỏ bé nữa.

Phùng Chính Bân ngày càng thuận lợi, như cá gặp nước.

Nhưng gần đây, hắn lại uống nhiều hơn một chút, song vẫn biết điểm dừng, chưa từng say đến mức khó chịu trong bụng.

Vậy nên, đã thật lâu rồi hắn không còn trải nghiệm "khó chịu đến nôn mửa".

Lần này, ngụm nước vàng ói ra đầy đất, Phùng Chính Bân thở hổn hển, không thể đứng thẳng, chỉ có thể tựa vào vách tường chống đỡ.

Bụng dạ cuộn trào như nước triều, không hề có lấy một tia nhẹ nhõm, một chút cũng không!

Hắn biết mình nên nhìn kỹ lại tờ giấy kia, nhưng lại chẳng có dũng khí.

Sau cơn nôn đầu tiên, mùi vị trong miệng khiến hắn buồn nôn thêm.

Phùng Chính Bân cắn răng ép bản thân, tay run rẩy mở tờ giấy ra lần nữa.

Lần này, ánh mắt hắn không còn cố định vào hàng chữ kia, vì thế mà nhận ra nhiều chi tiết hơn.

Đây là một tờ Hoán hoa tiên, khác hẳn với phần lớn giấy viết bày bán ngoài phố, vốn có sắc hồng đậm hoặc đỏ thẫm.

Tờ giấy này lại nhạt màu hơn nhiều, chỉ khi ánh sáng chiếu vào mới hiện ra chút sắc hồng phớt.

Và đây… chính là loại giấy Kim Chỉ thích nhất khi xưa.

Những lần cùng hắn viết thơ, nàng đều dùng loại này.

Phát hiện ấy khiến lòng hắn càng thêm rối loạn, cơn buồn nôn vừa đè xuống lại trào lên, như nước lũ phá đê, cuốn trôi tất cả—

Lần này, hắn nôn đến sạch bách.

Không chỉ có ly trà hoa quả vừa uống, ngay cả bữa trưa cũng nôn ra bằng hết, đến tận khi chẳng còn gì để nôn, chỉ còn lại những cơn nấc khan đau rát.

Hắn nôn đến mức tưởng chừng ngay cả túi mật cũng vắt kiệt, thực quản bỏng rát như thiêu đốt.

Phùng Chính Bân vịn tường thở d. ốc, cố tránh nhìn đống ô uế dưới chân, toàn thân run rẩy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!