Chương 30: Lại Là Hương Vị Hắn Không Dám Nhớ Tới Suốt Bao Năm

Hơi men vương vấn nơi cổ họng.

Phùng Chính Bân cảm thấy cổ họng khô rát, nghe vợ nói vậy, liền nhận chén trà trái cây, uống một ngụm.

Hương vị mát lành, có chút đắng nhẹ, nhưng hậu vị lại ngọt dịu.

Dùng để giải rượu, quả nhiên rất thoải mái.

"Không tệ." Hắn vô thức khen một câu, sau đó uống liền hai hớp lớn, cảm giác cổ họng dịu đi nhiều, bèn tiếp tục câu chuyện lúc trước:

"Nếu lần này người kế nhiệm lớn hơn ta không nhiều, thì ta e rằng vẫn phải ngồi ở vị trí Thị lang thêm mấy năm nữa. Sư phụ tuổi tác đã cao, dù có môn sinh khắp thiên hạ, nhưng còn tại vị hay không vẫn là một khác biệt lớn. Dòng dõi nhà họ Tằng, mấy thế hệ đều cần ông ấy chống đỡ, đến lúc đó càng khó có thời gian để ý đến ta. Lần này nếu có cơ hội, ta…"

Hắn đang nói dở, bỗng nhiên khựng lại.

Tựa như nghi hoặc, lại giống như ngạc nhiên.

Phùng Chính Bân nhìn chằm chằm vào chén trà trên tay, ánh mắt sâu thẳm.

"Sao vậy?" Từ phu nhân nghi hoặc hỏi, "Có phải chàng muốn uống thêm một chén?"

Phùng Chính Bân giật mình tỉnh lại, vội gật đầu hai cái:

"Phải, rót thêm cho ta một chén.

"Nhưng lần này, hắn lại không uống ngay. Ánh mắt chìm vào màu nước trà, sâu xa khó lường, hồi lâu vẫn không nói gì. Từ phu nhân khó hiểu, liếc nhìn nha hoàn bên cạnh. Nha hoàn cũng không rõ nguyên do, chỉ có thể lắc đầu. Chẳng lẽ… Mùi vị có gì không đúng? Từ phu nhân bèn tự mình cầm chén lên uống thử. Không sai, vẫn là hương vị đó. Ban ngày biểu cô nương Dư thị đãi nàng cũng chính là vị này, nàng ta không hề nấu sai."Phu quân?" Nàng thận trọng lên tiếng, "Có phải hôm nay chàng quá mệt rồi không?

"Phùng Chính Bân chợt ngẩng đầu, trong đáy mắt vẫn chưa xua tan hết sự trầm ngâm. Nhưng khi thấy Từ phu nhân nhìn mình với ánh mắt lo lắng, hắn nhanh chóng trấn định lại, đưa tay xoa mặt, than nhẹ:"Ta mệt thật, dạo gần đây vô cùng mệt mỏi.

Chuyện thăng chức đè nặng trong lòng, ta thật sự phân thân không xuể, vậy nên chuyện trong nhà cần nàng để tâm nhiều hơn.

Nhớ năm xưa ta dậy sớm, ngủ muộn, lúc đó nhà nghèo, chẳng dám tùy tiện đốt nến, chỉ có thể mượn ánh trăng mà đọc thêm vài trang sách.

Hiện tại, gia cảnh không còn khó khăn, Du nhi càng phải biết quý trọng."

Nhắc đến con trai, Từ phu nhân theo phản xạ muốn nói đỡ:

"Du nhi cũng không phải lười biếng, nó chỉ là—"

"Không thể quá nuông chiều trẻ con." Phùng Chính Bân cau mày, không đồng tình,

"Năm đó ta ốm đau cũng không buông sách xuống. Tất nhiên, ta không bắt nó phải cực khổ như ta, nhưng những gì cần chú tâm thì nhất định phải chú tâm."

Từ phu nhân biết rõ hắn từng chăm chỉ khổ học, nghĩ đến những ngày gian khó của hắn, nàng ta cũng có chút xúc động:

"Phu quân nói phải."

Thấy nàng nghe lọt tai, Phùng Chính Bân nói tiếp:

"Nàng bớt chút thời gian quan tâm nó nhiều hơn, ta thực sự không có thì giờ kiểm tra bài vở cho nó mỗi ngày."

"Ta học thức hữu hạn, chỉ có thể đốc thúc nó thôi."

"Đốc thúc là đủ rồi." Phùng Chính Bân nói,

"Năm xưa ta cũng chỉ là một thư sinh nghèo, trong nhà không có cha làm quan, cũng không ai giảng giải bài vở cho ta. Về điểm này, nàng có thể học hỏi từ mẫu thân, dù sao bà cũng là người đã nuôi ta khôn lớn. Nói đến mẫu thân, hôm qua ta đến thỉnh an, bà nói dạo gần đây không khỏe, nàng cũng ít đến chuyện trò với bà."

Hắn ngừng lại một lát, rồi tiếp:

"Trước đây, bà thích cười nói, thích náo nhiệt, chỉ vì theo ta vào kinh, rời xa những người thân cận ngày xưa, lại không hợp chuyện với các lão phu nhân bên ngoài. Nếu ngay cả nàng cũng không trò chuyện cùng bà, vậy thì bà biết tâm sự với ai đây? Hai người trước kia hòa thuận, nàng nên kiên nhẫn hơn một chút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!