Trong khoảnh khắc ấy, Tằng thị hận không thể một đao chém chết Lục Niệm.
Nữ nhân này, trời sinh là để khắc bà ta!
Từ ngày đầu tiên bà ta bước chân vào cửa hầu phủ, Lục Niệm đã chưa từng cho bà một sắc mặt hòa nhã hay một lời tử tế.
Một cô bé nhỏ tuổi vậy mà không biết lấy đâu ra sự cảnh giác đáng sợ, bà ta có dùng bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt lấy lòng cũng vô ích.
Ngược lại, Lục Niệm còn rêu rao khắp nơi rằng kế mẫu của mình hà khắc, cay nghiệt.
Nhưng kế mẫu thì vẫn là mẹ kế, trong nhà vẫn phải giữ tôn ti trật tự.
Tằng thị dỗ dành được Định Tây hầu, thu phục được Lục Tuấn, một Lục Niệm đơn độc chẳng đáng để bận tâm.
Bà ta coi Lục Niệm như một quân cờ.
Nàng ta càng ngang ngược, bà ta càng có thể tỏ ra nhẫn nhịn, càng khiến Định Tây hầu và Lục Tuấn thương tiếc, tin tưởng bà ta nhiều hơn.
Cuối cùng, bà ta cũng có thể đẩy nàng ta ra xa, gả đến nơi ngàn dặm, cả đời không cần nhìn thấy nữa.
Ai mà ngờ, hai mươi năm chớp mắt trôi qua, Lục Niệm lại trở về!
Tằng thị âm thầm nghiến răng.
Bà ta đã tốn bao tâm tư gây dựng cơ nghiệp, sắp xếp tương lai cho nhà họ Tằng, tuyệt đối không thể để Lục Niệm phá hủy!
Nhưng nhìn cái cách Lục Niệm làm ầm ĩ thế này, cũng có thể thấy được, nàng ta chẳng trưởng thành thêm chút nào.
Năm xưa bà ta có thể khiến nàng ta câm nín mà chịu nhục, bây giờ cũng có thể khiến nàng ta chịu thêm lần nữa!
Còn cái tiểu nha đầu kia…
Tằng thị khẽ nhếch môi đầy khinh bỉ.
Lục Niệm thì có thể dạy ra thứ gì giỏi giang?
Chờ thêm chút nữa, bà ta sẽ thu dọn tất cả!
Còn bây giờ, cứ để nàng ta náo loạn đi, càng loạn càng tốt!
Nghĩ đến đây, Tằng thị cất giọng ôn hòa, ra vẻ từ ái mà khuyên bảo:
"A Niệm, con có bao nhiêu oán giận cũng đừng làm loạn ngay trong linh đường của mẫu thân con."
Lục Niệm cười khẩy:
"Nếu không đứng trước mặt mẫu thân mà đòi lại công bằng cho bà, thì e rằng bà sẽ nghĩ cả đời này, đến chết cũng chỉ là một cô hồn lẻ loi mà thôi."
Nói rồi, nàng giơ tay lên, chỉ thẳng về phía Định Tây hầu.
"Phụ thân."
Cánh tay nghiêng đi, chỉ về phía Lục Tuấn.
"Đệ đệ."
Lục Tuấn mặt trắng bệch, muốn hất tay nàng ra, nhưng Lục Niệm nhanh chóng lách qua, lại tiếp tục chỉ vào một thiếu niên trẻ tuổi.
"Tôn tử,"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!