Chương 245: Phiên Ngoại 2: Đây là vật nội tổ phụ làm cho ta

Nguyên Kính năm ngoái từng ghé Trung Châu một chuyến, coi như quen thuộc đường đi nước bước, nên sớm đã thu xếp xong chỗ ở.

Sau khi nghỉ ngơi đôi chút, đoàn người liền đến nha môn.

Lần trước Nguyên Kính đến, hắn chưa từng chính thức để lộ thân phận, chỉ đưa ra một tấm thẻ bài của Trấn Phủ Ty, nói là "điều tra án cũ

". Lần này quay lại, vẫn còn nha sai nhận ra hắn."Thật sự điều tra được án cũ rồi à…

"người kia lên tiếng chào. Nguyên Kính tiến tới, nói:"Án vu cổ đã được lật lại, Kim Thái sư được phục hồi danh dự, hậu nhân nhà họ Kim muốn đến cải táng linh cữu phu phụ Kim Tri châu."

"Nhà họ Kim còn hậu nhân sao?

"Công văn từ kinh thành gửi đến các châu phủ phía dưới đều chỉ ghi đại sự. Chuyện nhà họ Kim còn sống sót một cô nương nhỏ như vậy, không được nhắc đến trong đó, bởi thế Trung Châu ở đây hoàn toàn không hay biết tình hình, càng chẳng biết người hậu nhân ấy lại chính là tiểu cô nương từng bỏ chạy khỏi Trung Châu năm nào."Chỉ huy sứ của bọn ta đích thân đến," Nguyên Kính chỉ vào Thẩm Lâm Dục, "ngươi mau đi mời đại nhân của các ngươi ra tiếp kiến."

Tiểu lại kinh hãi hít sâu một hơi, vội vàng chạy vào trong.

Không bao lâu sau, toàn bộ quan viên lớn nhỏ của nha môn châu phủ đều lũ lượt kéo ra, xếp thành hàng nghiêm chỉnh.

Vương Tri châu trong lòng hồi trống liên hồi.

Thông thường, tuần án từ kinh thành đến địa phương, sớm đã có công văn báo trước, để quan sở tại chuẩn bị chu đáo, từ cửa thành nghênh tiếp vào nha môn, ấy mới là quy củ thông thường.

Ai ngờ vị chỉ huy sứ này đến mà không một tiếng động, lặng lẽ vào thẳng nha môn, đến lúc này họ mới hay biết.

Nhưng thẻ bài của Trấn Phủ Ty không thể làm giả, Vương Tri châu hai năm trước từng vào kinh bẩm chức cũng từng gặp qua Thẩm Lâm Dục.

Chỉ huy sứ chưa chắc nhớ hắn, nhưng hắn thì nhất định nhận ra chỉ huy sứ.

Sau khi Vương Tri châu dẫn đầu mọi người hành lễ xong, Thẩm Lâm Dục hỏi hắn:

"Mười năm trước khi phu phụ Kim Tri châu bị xử trảm, là ai phụ trách? Nay ai là người rõ tình hình nhất?"

Vương Tri châu làm quan nơi này tổng cộng sáu năm, quả thật không trải qua thời điểm ấy.

Trong mười năm, quan lại phần lớn đều bị điều động, chỉ có tam ban lục phòng là ít thay đổi.

Hoặc là cả đời làm việc ấy, hoặc là truyền cho con cháu trong nhà, chính vì tam ban lục phòng hình thành thế lực cục bộ, nên khiến những quan viên bên ngoài, gốc rễ không vững, làm việc nhiều phần bị bó tay bó chân.

Mấy lão lại làm việc thời ấy đều được gọi ra.

"Cả nhà Kim Tri châu năm đó quả thực đã chịu hình, thảm tử."

"Chuyện nhiều năm vậy rồi, hiện giờ được chôn ở đâu, thật sự nhất thời không nhớ nổi."

"Hậu nhân à? Không biết gì cả…

"Mấy người luân phiên đùn đẩy, duy chỉ có một người năm ngoái từng bị Nguyên Kính moi lời, nay co rụt cổ, không dám hé miệng. Nguyên Kính trực tiếp hỏi hắn:"Con gái nhà họ Kim chẳng phải năm đó mất tích sao? Kim Phu nhân  lo đến sinh non, khi văn thư kinh thành đưa xuống, Kim Tri châu vừa lo cho phu nhân, vừa phái gia nhân cẩn thận dò hỏi tung tích tiểu thư, có đúng thế không?"

Người kia mặt mày đau khổ, nói: "Mới sáu tuổi đầu, trẻ con mất tích với chết rồi cũng chẳng khác nhau là bao. Tiểu nhân đến chỗ Kim Tri châu được chôn còn không biết, nói gì đến tung tích con gái ông ấy…"

Lời còn chưa dứt, đột nhiên vang lên một giọng nữ trong trẻo.

"Ta vẫn sống," A Vi ban đầu đứng cùng Lục Chí, ở sau lưng Lục Tuấn, lại đội màn che, nên chẳng ai để ý, lúc này cất tiếng, nàng bước ra phía trước, tháo màn xuống, nói:

"Ta còn sống, chưa chết. Năm xưa phụ mẫu ta gặp nạn, ta có ở bên hay không, ta nghĩ chư vị từng trải chuyện năm ấy đều rõ."

Từng đôi mắt đột ngột trừng lớn nhìn về phía A Vi.

Bị người ta tìm đến tận cửa, những lão lại này cũng không dám mở mắt nói dối, chỉ vào người sống sờ sờ mà chết cũng nói là hàng giả mạo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!