Lại đến cuối năm, nha môn chuẩn bị phong ấn.
Thẩm Lâm Dục tiến vào tẩm cung của Vĩnh Khánh Đế.
Hải công công ra đón, kể sơ qua tình hình gần đây.
Thẩm Lâm Dục ngồi bên long sàng, điềm đạm nhìn gương mặt suy tàn của Vĩnh Khánh Đế.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Vĩnh Khánh Đế như già đi hai ba chục tuổi, tóc bạc phủ trán, da mặt xệ xuống, đầy những nếp nhăn.
Hải công công tuy đã phản bội ông, cúi đầu trước Lý Nhung, nhưng trong việc hầu hạ Vĩnh Khánh Đế vẫn vô cùng tận tâm cẩn trọng.
Lật mình, lau người, đút ăn.
Nói đúng ra, nếu Vĩnh Khánh Đế có thể buông bỏ tâm sự, chấp nhận hiện trạng, sống thêm vài năm nữa cũng không phải chuyện khó. Nhưng hiển nhiên, điều đó là không thể.
Thứ nhất, người từng làm hoàng đế hơn ba mươi năm, sao có thể chịu được cảnh bị người ta xoay qua trở lại như cá nằm trên thớt, không thể nói, cũng chẳng thể nhúc nhích.
Thứ hai, những kẻ đến thăm ông, không một ai thật lòng mong y an vui, chỉ giỏi khiến người ta thêm bực.
Các phi tần lệ rơi như mưa, miệng lải nhải kể lể lời đáng thương, nghe đến khiến Vĩnh Khánh Đế bực bội.
Lý Nhung mỗi ngày đều đến đây duyệt tấu chương, thỉnh giáo đại thần, ra dáng một kẻ nắm đại quyền, tiến lui đúng mực.
Còn Thẩm Lâm Dục…
Thẩm Lâm Dục hiếm khi đến một mình, nhưng mỗi lần đến, đều chẳng có chuyện tốt!
"Nghe Thái y nói, e rằng người không thể qua nổi mùa đông này. Tức là, nếu ráng chút nữa, có thể gắng được tới tháng Giêng, vận khí tốt thì sang được tháng Hai, nhưng dù sao cũng không qua nổi đợt rét cuối xuân. Còn nếu vận khí tệ nhất… thì chính là vài ngày tới đây băng hà."
Vĩnh Khánh Đế không thể nghe nổi những lời ấy, trợn trừng mắt, giận dữ lườm Thẩm Lâm Dục.
Thẩm Lâm Dục mặt không đổi sắc: "Thần đến, thực không phải để thúc người lên đường, mà là để thương lượng một việc."
"Nếu người sống sót qua tháng Chạp, sang năm tức là Vĩnh Khánh ba mươi bảy. Năm mới chưa đến hai tháng đã đột ngột dừng lại."
"Khi ấy, người ngồi lên long ỷ là đại ca, vẫn phải dùng niên hiệu của người, dùng trọn cả năm rồi mới cải nguyên."
"Xét trên phương diện hành chính triều đình, tốt hơn hết là người lên đường sớm, chờ qua mùng Một tháng Giêng là lập tức cải nguyên."
"Xin người yên tâm, niên hiệu đã có sẵn vài cái, chọn là định ngay."
Vĩnh Khánh Đế tức đến nghiến răng, rống lên mấy tiếng "a a a" với Thẩm Lâm Dục.
"Người chớ vội, thần còn chưa nói hết," Thẩm Lâm Dục đưa tay vỗ nhẹ lên ngực Vĩnh Khánh Đế, động tác như trấn an, lời nói lại khiến người khó chịu, "Luận về công, đương nhiên là như thế. Nhưng luận về tư, thần lại mong người có thể cố thêm chút nữa."
"Thần đã định hôn, cần phải làm lễ hỏi. A Vi cô nương kia khó khăn lắm mới chịu gật đầu đồng ý sánh bước cùng thần, đương nhiên thần mong có thể sớm định đoạt."
"Mẫu thân thần đã nhờ người chọn ngày, đầu tháng Hai là ngày tốt để làm lễ tiểu định, nhưng trước đó còn phải chuẩn bị nhiều lễ nghi."
"Nếu trong thời gian này người băng hà, hôn sự của thần ắt sẽ bị trì hoãn."
"Chiếu theo lệ dùng ngày thay tháng, quốc tang kéo dài hai mươi bảy ngày. Nhưng dù sao thần cũng là cốt nhục ruột rà, tang sự ít nhất cũng phải giữ một năm rưỡi, nhiều hơn thì người đừng mơ, thần không đồng ý, mẫu thân thần càng không đồng ý, triều thần cũng phải suy xét."
"Người xem, ngay cả một kẻ đã xuất tự như thần còn giữ tang ba năm, triều thần sau này còn khuyên đại ca sớm sung hậu cung thế nào? Một câu là bị chặn họng ngay."
"Cho nên thần nghĩ đi nghĩ lại, chi bằng người cứ thảnh thơi trong lòng, gắng gượng một chút."
"Chờ sang năm thần thành hôn xong, người cố thêm khoảng một năm nữa, tới tháng Mười sang năm, chọn ngày đẹp mà đi, thần tiện, đại ca cũng tiện. Người thấy sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!