Chương 243: Là thanh đao sắc bén và gần gũi nhất của A Vi (Kết chính văn)

Vì Vĩnh Khánh Đế bệnh nặng, nên kinh thành vào tháng Chạp năm nay chẳng còn náo nhiệt như thường lệ.

Đặc biệt là trong nội thành, các gia đình công hầu quý tộc đều vô cùng dè dặt, chỉ sợ sơ suất một chút sẽ bị người khác nắm lấy nhược điểm mà dâng sớ tấu lên triều đình.

Sau khi vụ án vu cổ được phơi bày, một vị thân vương, hai vị hoàng tử đã ngã ngựa, lại kéo theo không ít quan viên dính líu bị xử lý, cục diện triều đình liền thay đổi rõ rệt.

Ngay thời điểm này, sai lầm là điều tối kỵ, bởi sẽ trở thành cái cớ để người khác chèn ép.

Còn ở ngoại thành, dân thường không bị ràng buộc quá nhiều, nên chuyện sắm sửa Tết vẫn vô cùng náo nhiệt.

A Vi cùng Văn ma ma và Thanh Âm dạo một vòng phố, mua mấy thứ như mứt hoa quả, đường kẹo, chuẩn bị để phát cho bọn trẻ ở thiện đường vào dịp Tết.

Lục Chí lấy làm lạ: "Không phải tỷ nói phải chi tiêu tiết kiệm sao?"

"Cả năm vất vả, chẳng lẽ không được ngọt miệng một chút?" A Vi cất kỹ đồ xong, nhẹ giọng nói, "Ngày thường gian khổ, cũng cần có một điều gì đó để mong chờ, Tết chính là điều đó, nếu không còn gì để mong đợi thì cuộc sống còn ý vị gì?

"Lục Chí nghe vậy cũng thấy thuyết phục. Rốt cuộc, niềm vui của trẻ con vốn rất giản đơn. Thư viện đã cho nghỉ Tết, ngoài việc làm bài vở, mỗi ngày phần lớn thời gian của Lục Chí đều ở thiện đường. Dù võ nghệ chỉ mới nhập môn một năm, nhưng dạy bọn trẻ tập tấn pháp cũng không thành vấn đề. Tập xong tấn pháp thì lại đi nặn người tuyết. Người tuyết cao thấp khác nhau, hình dáng muôn màu muôn vẻ xếp hàng ngang, chỉ thế thôi cũng đủ khiến lũ nhỏ vỗ tay hò reo. A Vi cùng Lục Niệm cũng nặn một người tuyết dưới gốc cây kim quế. Tròn trịa, mập mạp, Lục Niệm nói:"Nhìn là biết thân thể rắn rỏi, có thể ở bên A Vi đến tận đầu xuân.

"Trong tay người tuyết thường được thay đổi đồ vật. Ban đầu là một chiếc chong chóng, sau đó là xiên kẹo hồ lô, tiếp đến là một tượng đường, cuối cùng là một con châu chấu đan bằng tre. Con châu chấu ấy do Thẩm Lâm Dục đan. Hắn rảnh rỗi ghé qua, trông thấy người tuyết cường tráng kia thì cười vui không dứt. A Vi có tích trữ ít lá tre dùng để nấu ăn, Thẩm Lâm Dục xin hai chiếc, ngồi ngay trước cửa bếp, chẳng mấy chốc đã đan xong một con. Thấy tay hắn thoăn thoắt, A Vi hỏi:"Ngài từng luyện qua?"

"Phải," Thẩm Lâm Dục vừa làm vừa đáp, "Khắc nhi sinh ra trong Thư Hoa cung, chẳng có gì để chơi, mỗi lần ta đến thăm đều mang cho nó ít trò chơi như Cửu Liên Hoàn hay khóa Khổng Minh."

"Một năm nọ, nó nói mùa hè ban đêm bị ve và dế kêu làm phiền, mà đến đông thì cung vắng tanh chẳng một tiếng động."

"Ta bèn học cách đan này dạy nó. Năm sau ghé qua, kệ sách trong thư phòng nó đã xếp đầy những thứ này, đều là lúc rảnh rỗi tự tay nó làm ra."

"Nó nói mấy thứ này thú vị, lại dễ kiếm."

"Ta khi ấy mới chợt hiểu ra, nó nói là "lá tre dễ kiếm"."

Thư Hoa cung tuy không bị cố ý cắt xén phần lương thực cung cấp, nhưng cũng chẳng dư dả, muốn có thêm gì đều phải nói khéo, mà vài chiếc lá tre, thì chỉ cần mở miệng là được.

"Bây giờ chắc nó chẳng thiếu đồ chơi nữa," A Vi cười nói, "Chỉ không biết có còn thời gian mà chơi hay không thôi."

Thẩm Lâm Dục cũng bật cười.

Khắc nhi những năm qua do đại ca hắn nuôi dạy, sách vở cũng đã đọc qua ít nhiều, nhưng xét thực chất, học vấn và kiến thức vẫn kém xa các hoàng tử và hoàng tôn đồng lứa.

Bổ túc, chính là trọng trách lớn nhất sắp tới của cậu bé.

Con châu chấu được treo lên tay người tuyết bằng một sợi tre mảnh.

Trong bếp, nồi canh gà đang hầm cũng đã gần được, A Vi cho mì vào, rồi thêm cả hoành thánh, sau cùng là đập trứng chiên phủ lên trên.

Gió bắc bên ngoài rít gào, ăn một bát mì nước nóng hổi như thế này, đến cả Thẩm Lâm Dục vốn không sợ rét cũng thấy trong người khoan khoái lạ thường.

A Vi ăn chậm, Thẩm Lâm Dục liền kiên nhẫn chờ.

Hắn biết A Vi nhất định có điều muốn nói, nhưng nàng chưa mở miệng, hắn cũng không vội giục.

Đợi nàng ăn xong, cả hai vẫn ngồi trong bếp trò chuyện.

"Vương gia vẫn còn bận việc ở Trấn Phủ Ty sao?" A Vi hỏi.

"Trấn Phủ Ty là một phần," Thẩm Lâm Dục thành thật đáp, "Gần đây còn theo đại ca, huynh ấy mới tiếp nhận chức vụ không lâu, cần thời gian để sắp xếp lại mọi chuyện.

"A Vi như có điều suy nghĩ, khẽ gật đầu. Thẩm Lâm Dục nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi:"A Vi nàng đang nghĩ, đợi đại ca ta nắm chắc trong triều lẫn ngoài triều rồi, ta sẽ làm gì phải không?"

Nghe vậy, A Vi thoáng kinh ngạc liếc nhìn hắn, chỉ thấy Thẩm Lâm Dục đã hỏi tiếp:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!