Chương 24: Ta muốn hỏi cữu mẫu về một người

Lục Tuấn nhìn theo bóng lưng Tang thị rời đi, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Mười mấy năm thành thân, trong ấn tượng của hắn, Tang thị luôn là một nữ nhân dịu dàng, thấu tình đạt lý.

Dù đôi lúc có bất đồng ý kiến, thì chút hờn giận của nàng cũng chỉ làm người ta thêm yêu chiều mà thôi.

Lục Tuấn rất hài lòng với cuộc hôn nhân này, hài lòng với thê tử, cũng tự nhận là hiểu rõ nàng.

Nhưng chỉ đến khoảnh khắc vừa rồi, hắn mới thấy một Tang thị hoàn toàn khác.

Kiên định và cứng rắn.

Hắn không rõ, cảm giác trong lòng mình là kinh ngạc nhiều hơn hay khó chịu nhiều hơn.

Mãi đến khi Tang thị dẫn theo Lục Chí ủ rũ trở về, Lục Tuấn mới như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, đứng dậy khỏi bàn.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã về chiều.

Hắn xoa mặt một cái, cất giọng:

"Phu nhân…"

Tang thị lộ vẻ mệt mỏi không che giấu.

Hôm nay, nàng dẫn Lục Chí đi đến năm nhà, phản ứng của mỗi nhà đều giống nhau: ban đầu là sửng sốt và phẫn nộ, sau đó là cảm kích vì nàng đã nhắc nhở, đồng thời khích lệ Lục Chí nhận lỗi sửa sai.

Còn sau khi đóng cửa lại, bọn họ đánh mắng hay dung túng con cháu thế nào, Tang thị không thể can thiệp.

Nàng chỉ quan tâm đến Lục Chí mà thôi.

Có lẽ vì biết không thể tránh thoát, có lẽ vì theo mẫu thân đi xin lỗi vẫn tốt hơn để biểu tỷ đến tận nhà người ta hất máu gà, nên dù tâm trạng không tốt, nhưng Lục Chí vẫn khá ngoan ngoãn hợp tác.

Tang thị đã cho con trai một bài học.

Trên xe ngựa trở về, nàng lại dặn dò đủ điều, thấy hắn thái độ thành khẩn, tạm thời mới yên tâm được phần nào.

Cũng vì thế, khi đối mặt với Lục Tuấn, nàng dịu lại rất nhiều:

"Ngày mai làm phiền Thế tử đến thư viện một chuyến rồi."

"Chuyện của A Chí, sao có thể nói là phiền được?

"Lục Tuấn đáp. Tang thị khẽ cong môi, nở nụ cười nhàn nhạt. Nàng cần một kết quả. Chỉ cần Lục Tuấn chịu làm một người cha có trách nhiệm, thì nàng cũng không cần phải cứng rắn đối đầu với hắn. Từng ấy năm chung sống, nàng hiểu rõ chồng mình."Cứng không được, mềm thì nghe.

"Tang thị vừa cười, những bất an mơ hồ trong lòng Lục Tuấn lập tức tan biến. Xem đi, phu nhân vẫn là phu nhân như trước. Ban sáng chỉ là tức giận nhất thời mà thôi. Thỏ nóng nảy còn cắn người, huống hồ là nàng. Không có gì to tát cả. Nghĩ vậy, hắn vội vàng trấn an nàng:"Ngày mai ta sẽ đưa nó đến thư viện, sau đó bàn bạc với các phu tử.

"Nàng cũng biết phong khí ở đó, kỷ luật không quá nghiêm ngặt như những thư viện đào tạo sĩ tử thi cử, nhưng nếu ta chủ động đề nghị, bọn họ sẽ chú ý hơn.

"Nếu nàng vẫn thấy chưa đủ nghiêm khắc, ta sẽ thương lượng với phụ thân, tìm một thư viện có quy củ nghiêm ngặt hơn. Đợi qua Tết, A Chí bái sư, sau đó chuyển sang nơi khác học hành."

"Còn về Tướng Quân phường, đã là chỗ làm ăn buôn bán, đối đãi toàn khách có thân phận, từ chưởng quầy đến quản sự đều là hạng người tinh ranh.

"A Vi đã gây náo loạn một lần, bọn họ biết rõ thái độ của Hầu phủ, về sau chắc chắn sẽ không để A Chí đặt cược ở đó nữa. Nó sẽ chẳng còn chỗ nào để đá gà đâu."

Tang thị thở dài:

"Những thư viện nghiêm túc học hành, đều là nơi tập trung những sĩ tử chăm chỉ khổ học, mong chờ một ngày công thành danh toại, tự giác và cần cù. Còn con trai chúng ta thì sao? Phải nhờ phu tử trông chừng mới chịu đọc sách…"

Nàng quay sang Lục Chí, giọng nghiêm khắc hơn:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!