Lục Chí nghe mà ngây ngẩn.
Với tuổi tác và thân phận của hắn, thỉnh thoảng cũng từng nghe chuyện đám công tử bột ngang ngược gây chuyện, nhưng chưa từng tận mắt thấy cái gọi là "không cần thể diện
". Đến tận nhà người ta mắng mỏ chẳng phải là mất mặt sao? Chuyện đóng cửa dí dao vào hắn thì thôi cũng đành, nhưng còn muốn gây náo loạn bên ngoài ư? Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng đó, mặt hắn đã nóng bừng lên rồi."Ngươi là nữ nhi, có chút thể diện được không?" Lục Chí gấp gáp nói,
"Dù ngươi mang họ Dư, nhưng ở kinh thành ai ai cũng biết ngươi là biểu cô nương của Định Tây hầu phủ. Ngươi muốn khiến cả nhà ta không ngẩng đầu lên nổi sao?"
"Chính đích tôn của Hầu phủ trốn học đi đá gà, còn để người ta đến tận cửa đòi nợ, rốt cuộc ai mới là người mất mặt?" A Vi cầm roi gà, quật một phát vào mông hắn.
"Ngươi đảo lộn…
"Bốp! Còn chưa nói xong, Lục Chí lại bị quật thêm một cái, đau đến mức kêu"Ái da!" một tiếng.
"Ta chẳng cần gì thể diện. Dù sao mẫu thân ta ở kinh thành cũng chẳng có danh tiếng gì tốt đẹp." Giọng A Vi lạnh lùng,
"Nhưng ngươi biết ta là hạng người nào rồi đấy. Hôm qua ta dám rút dao bắt ngươi giết gà, ngày mai ta cũng dám xách gà, cầm dao đến cửa nhà người khác hất máu gà lên đó! Ngươi cứ thử xem ta có dám hay không!"
Nói đến phát rồ, Lục Chí căn bản không dám nghi ngờ A Vi.
Hắn há miệng, nghẹn hồi lâu, cuối cùng mới gắng gượng nói ra một câu:
"Ngươi mà điên như vậy, sau này ở thư viện, đám học trò ngoan ngoãn sẽ chẳng ai dám chơi với ta nữa!"
"Vậy thì tốt quá."
A Vi hừ lạnh, "Từ nay ngươi hãy ngoan ngoãn mà đọc sách, chơi bời cái gì?"
"Không cần ngươi thuộc lòng Tứ thư Ngũ kinh, nhưng chí ít khi luận bàn sách lược, thời cuộc, ngươi cũng phải có chút nhận thức chứ.
"Nếu cứ tiếp tục không lo học hành, đến ngày kế thừa tước vị, đứng trên Kim Loan điện nghe triều thần nghị luận, ngươi có hiểu nổi không?"
"Nếu bệ hạ đột nhiên hỏi ngươi một câu, ngoài câu "Thần phụ nghị", ngươi còn có thể thốt ra được gì khác không?"
"Ra ngoài đường, tùy tiện tìm một tên bạch đinh, người ta cũng có thể nói "Ta cũng vậy", vậy thì giữ ngươi lại làm gì?
"* (*Bạch đinh: Chỉ dân thường, không có địa vị, không có tài sản.)"Đúng là mất mặt!
"Câu này đâm trúng tim đen. Định Tây hầu ngồi bên cạnh, Lục Chí dù có muốn cãi cũng không dám thốt ra chữ"sai
". Lục Tuấn cũng không nhịn được mà gật đầu:"Biểu tỷ con nói rất có lý."
Lục Niệm không để cho ca ca mình có đường lui, ném ngay một ánh mắt sắc bén sang:
"Ngươi cũng vậy!"
"…"
Lục Tuấn nghẹn một hơi trong cổ, tức giận hỏi:
"Hôm nay đang dạy dỗ nó hay đang dạy dỗ ta đây?"
"Con không dạy, cha có lỗi." Lục Niệm lạnh nhạt nói,
"Huống hồ, ngươi cũng hơn gì Lục Chí đâu? Đều là kẻ nửa cân tám lạng cả thôi!"
Lục Tuấn nghiêng đầu đi.
Đúng thật, hễ Lục Niệm chửi, thì chửi là cả ba thế hệ, chưa bao giờ sót ai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!