Lục Chí đang miễn cưỡng lê từng bước ra khỏi góc tường, còn chưa quỳ xuống đã nghe thấy hai chữ "roi gà", lập tức trừng mắt nhìn A Vi, không thể tin nổi.
"Ngươi đã giết gà, đã vặt lông, vậy mà vẫn chưa thỏa mãn?" Hắn trợn mắt chất vấn, "Chẳng lẽ ta còn chưa đủ xui xẻo, nhất định phải bị đánh thêm một trận nữa sao?"
A Vi không chớp mắt, thản nhiên đối diện với ánh mắt hắn:
"Ta nửa đêm mua gà, giết gà, lại còn hầm canh, chỉ để thỏa mãn bản thân sao? Sao hả? Ngươi đi đá gà đánh cược thì không đáng bị đánh à?"
Lục Chí á khẩu.
Hôm qua hắn đã biết rồi, rằng nói thì hắn không nói lại biểu tỷ, mà đánh thì có khi cũng đánh không lại.
A Vi nhẹ nhàng dịch chân phải lên phía trước nửa bước, đầu mũi giày khẽ chạm đất, chậm rãi điểm xuống từng nhịp.
Lục Chí hiểu ý ngay.
Nếu hắn không tự giác quỳ xuống, thì mũi giày kia chắc chắn sẽ đá thẳng vào khoeo chân hắn.
Lục Chí rất thức thời, biết rõ hôm nay bị đánh là chuyện không tránh khỏi, nên dứt khoát buông xuôi, thà chịu ít đau một chút còn hơn.
Thấy vậy, A Vi liếc sang Lưu quản sự.
Lưu quản sự thấy không ai phản đối, đành cắn răng đi tìm một cây roi gà, đưa cho Lục Tuấn:
"Xin Thế tử tạm dùng tạm vậy…
"Đợi đến khi Tang thị nói sẽ tự đi phòng thu chi lấy bạc, Lưu quản sự gật đầu liên tục như mổ thóc, sau đó lập tức quay người rời đi. Chuyện cha đánh con, không phải hạng người như ông ta có thể xem náo nhiệt được. Tránh càng xa càng tốt. Khi Định Tây hầu nghe tin tới dùng bữa sáng muộn, vừa bước vào đã thấy Lục Chí bị quất hai roi vào lưng, khiến gân xanh trên trán ông giật lên một cái. May mà còn nhớ quy củ"cha đánh con, con đánh cháu
", nên Định Tây hầu vẫn bình tĩnh ngồi xuống, không lên tiếng can ngăn. Lục Tuấn không phải người có nhiều sức lực, quất vài roi mà đã hụt hơi, bèn chống roi gà xuống đất, hỏi:"Cá cược?
Ngươi lấy tiền ở đâu mà dám đi đánh cược ở Tướng Quân phường?"
"Lúc đầu chỉ đi xem cho vui, sau đó lấy tiền tiêu vặt thử tay một chút, vận may tốt nên thắng." Lục Chí thành thật khai,
"Sau này, khi Hắc Vũ Đại tướng quân lên sới, con thấy nó có tiềm năng, mà nó cũng rất giỏi, thỉnh thoảng con có thua ván khác, nhưng đều nhờ nó mà gỡ lại được. Thật sự con chưa từng thua tiền, mà chính Đại tướng quân…"
Hắn còn chưa nói xong thì bị nghẹn họng.
Đại tướng quân đã bị róc xương hầm canh rồi.
Chết không nhắm mắt!
"Nghe xem!" Lục Niệm khẽ nghiêng người về phía Tang thị, giọng điệu châm biếm,
"Còn làm ra vẻ đáng thương lắm! Không thua tiền thì không gọi là cờ bạc sao?"
Tang thị mím môi.
Lục Chí mới đá gà chưa được một năm, lại chỉ mới mười hai tuổi, bản thân hắn cũng không có bao nhiêu tiền tiêu vặt.
Nàng không sợ hắn thua sạch bạc, mà sợ nhất chính là thái độ "đánh cược nhưng không xem đó là cờ bạc
"của hắn. Đây mới là điều chí mạng. Tang thị nghiêm mặt hỏi:"Ngươi đã thắng được không ít, vậy tiền đâu rồi?
Đã tiêu vào việc gì?"
"Giao thiệp với bạn học, mua chút đồ ăn vặt." Lục Chí thoáng suy nghĩ, rồi nói tiếp, "Tháng Chạp là sinh thần ba mươi tuổi của mẫu thân, con muốn có thêm ít bạc để mua quà cho người…"
Dù có giận đến đâu, nghe câu này, Tang thị cũng không khỏi mềm lòng ba phần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!