Chương 20: Thôi thì xào lên ăn vậy

Định Tây hầu cảm thấy vô cùng đau đầu.

Thứ nhất là vì chuyện xấu trong nhà.

Vì quá gấp gáp, ông vẫn chưa làm rõ ngọn nguồn xung đột giữa A Vi và Lục Chí, nhưng chuyện tỷ đệ rút dao bếp đối chọi nhau, dù đặt vào nhà nào cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì.

Nếu chỉ đóng cửa giải quyết trong nhà thì còn đỡ, nhưng lại có thêm một vấn đề nữa.

Vấn đề này chính là việc Thành Chiêu Quận vương ghé thăm.

Ban đầu, Quận vương đến để bàn bạc một vụ án cũ, Định Tây hầu không dám chậm trễ, vội vàng ra tiếp đón.

Nào ngờ, khách vừa bước vào cửa đã nghe tiếng gà gáy, nhất quyết đòi đi tìm con gà trống vẫn còn tinh thần phấn chấn lúc đêm khuya trong phủ.

Nếu là người khác, Định Tây hầu chắc chắn sẽ từ chối, nhưng đằng này lại là vị Quận vương kia.

Người này nổi danh làm theo ý mình, hứng lên là làm, hơn nữa còn giữ chức trong Trấn phủ ty, điều tra án chẳng bao giờ nương tay.

Với phong cách hành sự như vậy mà vẫn đứng vững trên triều đình, lẽ nào lại không có xuất thân hiển hách?

Xuất thân của hắn chưa bao giờ là bí mật.

Quận vương vốn là Hoàng thập nhị tử của bệ hạ.

Khi hắn ra đời, vị hoàng tử lớn nhất khi ấy đã mười lăm mười sáu, có thể thay vua cha phân ưu, trong khi vị hoàng tử bé nhỏ vừa đến thế gian chỉ biết khóc oe oe.

Mẫu thân của tiểu hoàng tử chỉ là một cung nữ không có địa vị, được sủng hạnh một lần cũng chẳng thể đổi đời.

Sau khi khó nhọc sinh con xong, nàng liền qua đời.

Bệ hạ chẳng mấy khi nhớ đến hai mẹ con này.

Nhưng dù sao thì long tự vẫn là long tự, nên hoàng hậu khi ấy đã ra tay chăm sóc, nhận về nuôi hơn nửa năm, nhờ vậy mà tiểu hoàng tử khỏe mạnh.

Không ngờ, biến cố xảy ra trong lần săn bắn ở Viên Trường.

Phò mã của Thái Bình trưởng công chúa vì cứu giá mà bị thương nặng, còn trưởng công chúa thì vì chấn động tâm lý mà sảy thai, sinh non.

Thái y chẩn đoán: "Không thể sinh con nữa."

Phò mã là người si tình, sau khi vết thương dần hồi phục, hắn kiên quyết không nạp thiếp, cũng không chịu nhận con thừa tự từ tộc Thẩm thị.

Bệ hạ suy đi tính lại, cuối cùng quyết định đưa vị Hoàng thập nhị tử vừa tròn một tuổi ra khỏi tông thất, nhận làm con của trưởng công chúa.

Phò mã và trưởng công chúa vui mừng nhận lấy, ôm về phủ nuôi nấng, đặt tên là Lâm Dục.

Thẩm Lâm Dục.

Như vậy, đôi bên đều hài lòng.

Trưởng công chúa có con, phò mã không cần tranh giành với tộc nhân, hoàng hậu cũng tiết kiệm được công sức chăm sóc hoàng tử nhỏ, tránh đi những phiền toái nếu chẳng may có biến cố xảy ra.

Còn vị tiểu hoàng tử vốn không được coi trọng kia, nay lại trở thành con trai độc nhất của trưởng công chúa, thoạt nhìn có vẻ địa vị thấp hơn, nhưng thực chất lại đổi lấy được sự yêu thương tận tâm của cha mẹ nuôi cùng một tương lai phú quý ổn định.

Bệ hạ… bệ hạ vốn không thiếu con trai, huống hồ đứa con này chỉ là kết quả của một lần sủng hạnh tùy hứng.

Biến cố xảy ra vào năm Vĩnh Khánh thứ hai mươi sáu.

Thái tử dính vào vụ án vu cổ*, máu đổ khắp hoàng thành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!