Chương 18: Gà hầm thật thơm quá!

Một bát canh đã được đưa đi, trên bếp lửa vẫn còn hầm.

Muốn canh gà thơm ngon mà không ngấy, thì lửa nấu rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là nguyên liệu.

Mao bà tử giúp A Vi trông lửa, trong lòng không khỏi lẩm bẩm: Thơm thì thơm, nhưng gà không được ngon!

Ai cũng biết hầm gà thì phải chọn gà mái già, không hiểu sao biểu cô nương lại chọn một con gà trống.

Tuy thịt chắc, nhưng ít mỡ, chỉ cần mở nắp vung ra đã thấy thiếu chút tinh túy.

Nhưng vừa liếc qua đại công tử đang đứng ở góc tường kia…

Xem ra cũng không phải đang nấu canh theo cách bình thường.

Nhà ai nấu canh mà cần đại công tử của phủ đứng bếp làm cây cột gỗ?

Cũng đâu thể đốt hắn đi cho ấm.

Tuy nguyên liệu có chút thiệt thòi, nhưng có lẽ vì xương được lóc ra trước khi hầm nên nước canh còn ngọt hơn bình thường.

Lửa đã tới độ, mùi thơm bốn phía tràn ra.

A Vi mở nắp nồi, hơi nóng bốc lên nghi ngút, lộ ra sắc canh trong vắt.

Ít mỡ, thanh thoát.

Nàng nếm thử, điều chỉnh lại độ mặn, rồi lấy đũa gắp thịt ra, vừa làm vừa nói chuyện với Lục Chí.

"Ngươi có ăn đầu cánh không? Ta nghe nói gà lông đen cánh khỏe, có thể vỗ bay lên được, ngươi tay chân gầy yếu thế này, ăn theo hình bổ hình đi."

"Cái cổ này cũng cho ngươi, xem thử xem, đây chính là nhát dao ngươi tự tay cắt đấy."

"Còn đây là cái cánh gà lớn mà ngươi cứ nhớ mãi.

"A Vi chọn một miếng, lại đưa cho Lục Chí xem một miếng. Lục Chí bị dày vò cả buổi, bây giờ tuy không khóc nữa, nhưng người vẫn rũ rượi, mũi thì tắc nghẹt, giọng nghèn nghẹt cãi lại:"Ta nào có nhớ cái cánh gà lớn!"

A Vi nhìn hắn, hỏi một câu: "Ngươi biết mình bây giờ trông như cái gì không?"

Không đợi hắn trả lời, nàng thản nhiên nói luôn:

"Giống hệt con gà mắc dịch!

"Lục Chí suýt nữa thì hít thông cả mũi vì tức giận. A Vi lại đổi bát, chọn cho Lục Niệm và Tang thị mỗi người mấy miếng thịt, thêm canh rồi để Văn ma ma mang sang chính viện. Còn bát dành cho Lục Chí thì vẫn để trên chiếc bàn con cạnh đó."Uống canh đi.

"Nàng nói. Lục Chí không động đậy. A Vi lại tiếp lời:"Người ta nói tự tay nấu ăn là ngon nhất, chắc ngươi chưa từng xuống bếp lần nào nhỉ?

Khó khăn lắm mới tự tay giết được một con gà, chẳng lẽ không nếm thử chút xem sao?"

Không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến, Lục Chí lại nhớ tới cảnh A Vi một tay xách gà, một tay cầm dao, bất giác rùng mình.

"Ta giết?!" Hắn đỏ mặt tía tai,

"Là ngươi ép ta giết! Ngươi còn vặt lông! Ngươi còn lóc xương!"

"Vậy chẳng lẽ," A Vi hỏi lại, "ta để nguyên con gà còn lông mà hầm lên cho ngươi ăn?

"Lục Chí bị nghẹn. Nghẹn đến buồn nôn. Nghĩ đến cảnh một con gà còn lông lá bị quẳng vào nồi hầm, hắn đã thấy buồn ói. A Vi lấy nước ra rửa con dao hôm nay đã dùng:"Canh gà phải uống khi còn nóng.

"Con dao của nàng được giữ rất kỹ, lưỡi sắc bén, mặt dao phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo. Nàng dùng vải ướt lau sạch vết máu trên đó, rồi giơ lên soi trước ánh sáng, kiểm tra từng chút một. Lục Chí vốn không muốn uống bát canh kia, nhưng vừa bị ánh sáng phản chiếu từ con dao làm chói mắt, lại nghĩ đến cảnh người này điên cuồng cầm dao hôm nay, trong lòng không khỏi run rẩy. Sau đó, hắn lại bị A Vi liếc qua hai mắt, cuối cùng vẫn cắn răng, không cam lòng mà bưng bát lên."Uống thì uống, chẳng qua cũng chỉ là một bát canh thôi mà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!