Trước ngày hôm nay, Lục Chí chưa từng nghĩ rằng việc giết gà lại đáng sợ đến như vậy.
Nếu nói A Vi cố ý hành hạ con gà đã tắt thở kia, thì dường như không phải.
Nhưng nếu bảo nàng xuống tay dứt khoát, nhanh gọn thì lại chẳng thấy được chút nào.
A Vi xuống tay quá tỉ mỉ.
Không dây dưa, không chậm chạp, nhưng lại khiến Lục Chí rợn cả tóc gáy.
Tay A Vi không ngừng động, miệng cũng không ngớt giảng giải:
"Vẫn là vết cắt này của ngươi, mũi dao đâm vào, tách khớp cánh gà ở đây ra,"
"Bóp chặt lớp da, cứ thế men theo xương mà xuống dao, phần da lưng gà rất mỏng, nhất định phải cẩn thận."
"Cắt gãy xương đòn, lật da qua, vừa tách vừa lật, xuống tay phải nhanh mà cũng phải nhẹ, dần dần tách rời cả khung xương gà và da ra."
"Lớp da ở lưng rất mỏng, không được để lại vết rách, ngươi sờ thử lưng mình xem, có phải cũng mỏng hơn chỗ khác không?"
"Giờ thì đến phần xương đùi, bóp chỗ này, rồi dùng dao cạo thịt xuống."
"Lóc thịt phải sạch sẽ, bắp tay cũng vậy, trước hết là cắt gân, sau đó kéo xuống."
"Ngươi sợ cái gì? Trong truyện còn có Quan Công cạo xương chữa thương, ngươi chỉ đang nhìn ta cạo xương cánh gà thôi mà."
Lục Chí ban đầu ôm chặt cổ và lưng, giờ lại vòng tay ôm sát hai bắp tay mình.
Có lẽ do sợ quá mức, hắn nghiến răng nghiến lợi mà cãi lại A Vi:
"Là cánh gà! Cái đó gọi là cánh gà!"
A Vi liếc hắn một cái, nhấc miếng xương cánh gà vừa lọc ra lên, đưa đến trước mặt hắn:
"Dù là xương gà hay xương người, không phải đều là lóc xương sao? Tay trên của ngươi có gì khác với cánh gà? Không phải cũng chỉ là một con dao, một cách làm thôi sao?"
Đầu Lục Chí ong ong, há miệng định phản bác, nhưng lại nghẹn lời.
"Ngươi còn thực sự là một kẻ điên! Giết gà thì giết gà, sao cứ lôi con người vào? Ta không tin—"
"Không tin cái gì?" A Vi cắt ngang lời hắn, cặp mắt hờ hững hất lên, giọng nói bình thản nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng.
"Ngươi nghĩ ta chưa từng thấy xương người sao?"
"Ngươi xem thường nhà họ Dư có bao nhiêu người chết à? Hôm nay một người, ngày mai một người, chết không rõ ràng có vô số."
"Để điều tra rõ nguyên nhân, có một lần nha môn nói phải khai quan nghiệm cốt, cần người nhà họ Dư có mặt. Khi ấy, số người còn có thể đứng lên chẳng còn bao nhiêu, mẫu thân ta thân thể không chịu nổi, chỉ có thể để ta đi."
"Khi quan tài mở ra, người đã hóa thành bùn. Bộ khoái lôi từng khúc xương ra, rửa sạch, sắp xếp lại ngay ngắn, sau đó rưới rượu và dấm vào hố than lửa, dùng hơi nóng bốc lên mà xông xương."
"Bộ khoái nói, vết xông ra gọi là "huyết ấn", có thể phán đoán được vết thương xuất hiện trước hay sau khi chết."
"Gà chết rồi, xương có thể xông. Người chết rồi, xương cũng có thể xông. Vậy gà và người có gì khác nhau?"
Lục Chí nghe đến sững người, há miệng cứng đờ, nhìn chằm chằm bộ xương gà đặt bên cạnh, rồi lại nhìn xuống cánh tay mình.
Hắn không biết bản thân sợ mấy thủ đoạn khám nghiệm tử thi kỳ quái kia hơn, hay là sợ chính con người A Vi hơn nữa.
"Xong rồi, xương đã bỏ hết, giờ lật cả con gà lại," A Vi đặt dao xuống, cầm lấy cổ con gà, đưa lên trước mặt hắn: "Nhìn xem, đây có phải là con gà lông đen ngươi thích không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!