A Vi suy tính về Tang thị.
Trong mười ngày qua, nàng và Tang thị cùng Diêu ma ma cũng đã có chút giao tiếp.
Từ danh sách cúng tế đã bàn từ trước, khẩu vị bữa ăn trong bếp, đến những yêu cầu vụn vặt mới nảy ra, Diêu ma ma đều vô cùng phối hợp.
Nói một tiếng, làm một tiếng, chuyện gì có thể giải quyết ngay thì lập tức giải quyết, chuyện chưa thể hoàn thành thì cũng có kế hoạch rõ ràng, chỉ cần chờ thêm vài ngày là có tiến triển.
Thái độ của Diêu ma ma, chính là thái độ của Tang thị.
Nếu mẹ con nàng cố tình muốn tìm lỗi của Tang thị, e rằng nhất thời cũng khó mà tìm ra.
Huống chi, lúc này các nàng vẫn đang muốn lôi kéo Tang thị, không phải phá hoại quan hệ.
Chỉ duy nhất một chuyện bị trì hoãn—năm ngàn ngân phiếu và ba rương dược liệu.
Tất nhiên, cũng có lời giải thích: cần kiểm tra sổ sách, tra xét người thực hiện, việc này cần thời gian, chờ khi điều tra rõ ràng sẽ lập tức báo lại.
Xét về lý, cách làm này cũng hợp tình hợp lý.
Sau khi nghe tin từ Văn ma ma, A Vi càng hiểu rõ nguyên do bên trong.
"Nếu Tang thị có nhúng tay vào, chắc chắn phải thu dọn sạch sẽ rồi mới dám trả lời. Nếu bà ấy hoàn toàn vô can, vậy mười phần thì tám chín phần là do Tằng thị làm." A Vi nói,
"Huống chi khi đó đúng lúc đang bàn giao quyền quản gia, Tang thị bị Thu Bích viên ép phải làm theo ý họ. Ai biết được Tằng thị có bày sẵn hố trong tay chân của Tang thị hay không? Tang thị cũng phải tự kiểm tra một lượt trước khi giao lại, tránh để chúng ta đào hố ra rồi lại chôn luôn người của bà ấy vào trong. Như thế thì bạc không lấy được mà còn bị vu oan."
Lục Niệm nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói:
"Ta truy cứu cũng không phải vì bạc. Dù Tang thị có nuốt trọn cũng chẳng ảnh hưởng gì đến ta."
A Vi cười nhẹ.
Từ góc độ của các nàng mà xét, đương nhiên là như vậy.
Mọi tham lam, mọi sai lầm, tất cả đều phải đổ lên đầu Tằng thị, một phần tội cũng phải đánh thành mười phần!
Chuyện này không phải là vụ án cần phân xử trong công đường, mà là tranh đấu trong nhà, đã có thể gán thêm một tội danh cho Tằng thị, thì nhất định không thể bỏ sót.
Nhưng Tang thị lại không thể suy nghĩ theo cách đó.
Nếu bạc thật sự là do bà ta tham, lại không thể che đậy, thì dù có đổ tội cho Tằng thị đi nữa, chờ khi mẹ con nàng xử lý xong Tằng thị, chưa biết chừng lại quay sang nắm thóp bà ta.
Tang thị là phụ nhân gả xa, đã yếu thế lại đơn độc, một khi rơi vào thế bị động thì khó mà xoay chuyển.
Cảnh ngộ kẻ yếu thế phải chịu, Lục Niệm đã trải qua quá nhiều, cũng hiểu quá rõ.
"Nếu bà ta có bản lĩnh, tất nhiên là tốt nhất." Lục Niệm đặt chén trà xuống, ngón tay miết nhẹ theo vành chén, động tác có chút dùng sức. "Chúng ta không trông chờ nhất định phải dựa vào ai, chỉ sợ có kẻ ngu xuẩn kéo chân sau!"
A Vi ngẫm nghĩ một lát:
"Tang thị gả vào đây hơn mười năm, lại có con trai, vậy mà mãi đến hai năm trước mới nắm quyền trung khố. Nhìn theo cách này, bà ấy tuyệt đối không phải người nóng vội."
Lục Niệm hiểu ý của nàng:
"A Tuấn xem ra cũng không chán ghét nàng ấy."
Lục Tuấn là một người con hiếu thuận, nếu Tang thị từng quyết liệt tranh đấu với Tằng thị, thì quan hệ vợ chồng của bọn họ đã sớm rạn nứt.
"Đúng vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!