Chương 1: Mẹ con ta có thù báo thù, có oán báo oán!

Năm Vĩnh Khánh thứ ba mươi lăm, đầu thu.

Đêm qua nổi gió, quét sạch cái nóng cuối hạ.

Sáng sớm trời u ám, mây đè thấp như sắp đổ mưa.

Một cỗ xe ngựa từ cửa nam tiến vào kinh thành, chậm rãi men theo đường lớn hướng về nội thành.

Rèm xe khẽ vén lên, lộ ra nửa khuôn mặt của người bên trong.

Lặng lẽ nhìn ngắm cảnh phố phường hồi lâu, Lục Niệm thu tay lại, tựa vào vách xe rồi cất giọng:

"Vẫn là chốn này, nhưng dường như chẳng còn giống trong ký ức của ta chút nào. Cũng phải, ta đã rời đi gần hai mươi năm, nhìn gì cũng thấy xa lạ. Còn A Vi thì sao? A Vi rời kinh bao lâu rồi? Còn nhớ được cảnh nào không?"

Nghe vậy, thiếu nữ ngồi đối diện Lục Niệm khẽ ngước lên.

Nàng có làn da trắng mịn, đôi mắt hạnh đen láy linh động.

Ngũ quan vừa mới nảy nở, dần rũ bỏ nét non nớt, là một mỹ nhân có cốt cách đoan trang.

Chỉ là mỗi khi cười lên, lúm đồng tiền ẩn hiện bên má lại khiến nàng thêm vài phần tinh nghịch.

"Mẫu thân," thiếu nữ khẽ cười, giọng điệu nhẹ nhàng,

"người nói gì vậy? Con sinh ra ở Thục địa, lớn lên ở Thục địa, trước giờ nào có từng đến kinh thành?"

Lục Niệm sững lại, rồi lập tức bật cười khanh khách:

"Bà vú, người xem, trên xe chỉ có ba người chúng ta, nhưng A Vi vẫn là A Vi, kín kẽ không kẽ hở."

Bà vú cúi đầu, ngay cả khi ngồi, tư thế vẫn hết sức cung kính:

"Phu nhân, nô tỳ cũng không biết rõ kinh thành phồn hoa thế nào."

Lục Niệm cười càng sảng khoái, vỗ tay liên tục:

"Vào đến nội thành, cứ men theo đại lộ, đến đầu hẻm Yến Tử thì rẽ về phía tây, đi thêm một đoạn, dưới gốc cây ngân hạnh to lớn nhất, chính là phủ Định Tây hầu của chúng ta.

"Nhưng vừa dứt lời, nét cười trên mặt Lục Niệm vụt tắt. Nàng vươn tay siết lấy tay A Vi, ánh mắt thoáng lên vẻ hận thù:"Từ nay về sau, mẹ con ta có thù báo thù, có oán báo oán!"

A Vi đáp lại cái siết tay ấy, đầu ngón tay vô thức dùng lực, đến mức móng cũng hơi ửng đỏ.

Nàng đương nhiên từng đến kinh thành, hoặc phải nói, nàng sinh ra ở đây.

Nàng vốn họ Kim.

Tổ phụ nàng là tam triều Thái sư, từng quyền khuynh triều dã.

Nhà họ Kim đông con cháu, nhưng được cưng chiều nhất lại chính là nàng, cô cháu gái út.

Chuyện ấy cũng chẳng có gì lạ.

Người thường luôn quý trọng trưởng tôn ấu tử, mà nàng lại là con gái của con út, còn ba vị đường huynh trước nàng đều lớn hơn bảy tám tuổi.

Ngay từ khi chào đời, nàng đã là viên minh châu được cả nhà nâng niu.

Năm nàng bốn tuổi, phụ thân được phái ra Trung Châu nhậm chức.

A Vi mang theo sự luyến tiếc và thương yêu của trưởng bối, cùng mẫu thân theo cha rời kinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!