Người đánh xe nghe lệnh, đổi hướng đi.
Sau khoảng hai khắc, xe ngựa dừng lại trước một cửa hàng quy mô hoành tráng.
A Vi vén rèm nhìn thoáng qua, rồi đưa tay cản Thanh Âm đang định xuống xe:
"Đây là tiệm bán nhang đèn dâng hương bái Phật đúng không?"
Thanh Âm sững sờ.
Nàng là nha hoàn nội viện, trước giờ chưa từng phụ trách việc mua sắm, mỗi lần ra ngoài cũng chỉ đến tiệm son phấn hay quán điểm tâm, đối với những nơi như thế này hoàn toàn không rõ.
Nàng đành quay sang nhìn người đánh xe.
Gã đánh xe đáp: "Biểu cô nương, đây là tiệm lâu đời trong kinh, các chùa chiền, am ni cô ở vùng ngoại thành cũng dùng hàng của họ."
A Vi tin lời hắn.
Nếu không phải kinh doanh phát đạt, làm sao có thể tích góp để mở được cửa tiệm rực rỡ như vậy?
"Là ta chưa nói rõ,"
A Vi quay sang gã đánh xe, "Ta muốn mua nhang đèn để đốt cho người đã khuất."
Lúc này, một tiểu nhị trong tiệm chạy ra đón khách, nghe vậy liền cười tươi giới thiệu:
"Cô nương, tiệm chúng tôi tuy có nhiều mặt hàng, nhưng không bán loại cô nương cần.
Để tránh làm cô nương mất công một chuyến, xin chỉ cho cô nương một nơi—ở cuối ngõ nhỏ phía trước có một cửa hàng chuyên bán nhang đèn cúng tế, cô nương có thể đến đó xem thử."
Những cửa hàng lớn càng chú trọng đến điều kiêng kỵ, sinh tử phải phân biệt rạch ròi, kẻo phạm vào điều cấm kỵ của khách.
Đến đầu con ngõ nhỏ, A Vi xuống xe.
Rõ ràng chỉ cách một con phố, nhưng nơi này lại vắng vẻ hơn hẳn.
Cửa tiệm mở toang, không ai chào hàng, cả hai bên đường đều âm u, khó phân biệt là đang buôn bán thứ gì.
A Vi bước vào cửa hàng, đi thẳng vào vấn đề:
"Có nhang Ích Châu không?"
Thanh Âm khẽ liếc nhìn A Vi.
Nàng chưa từng vào chính viện hầu hạ, nhưng cũng biết trong đó có một bệ thờ bằng sứ trắng, ngày ngày nhang khói không dứt.
Loại nhang được dùng chính là do phu nhân và biểu cô nương mang về từ đất Thục.
Phu nhân rất chú trọng chuyện này, từ lau chùi bàn thờ, bày biện hương quả, thay nhang đèn, đều tự tay làm lấy, chưa từng để người khác đụng vào.
Thanh Âm cũng từng nghe về chuyện "ai chạm vào sẽ gặp họa sát thân", trong phủ đồn đại đã lâu.
Có người tin, có người nghi ngờ, nhưng chẳng ai dám liều mạng thử.
Nay thấy biểu cô nương đến mua nhang, Thanh Âm mới hiểu ra—thì ra đó chính là nhang Ích Châu.
Chủ quán đáp: "Có thì có, nhưng hàng tồn ít, giá lại cao."
Thấy khách đồng ý, ông ta lập tức vào kho lấy ra cho nàng xem.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!