Chương 30: Lại Là Hương Vị Hắn Không Dám Nhớ Tới Suốt Bao Năm

Hơi men vương vấn nơi cổ họng.

Phùng Chính Bân cảm thấy cổ họng khô rát, nghe vợ nói vậy, liền nhận chén trà trái cây, uống một ngụm.

Hương vị mát lành, có chút đắng nhẹ, nhưng hậu vị lại ngọt dịu.

Dùng để giải rượu, quả nhiên rất thoải mái.

"Không tệ." Hắn vô thức khen một câu, sau đó uống liền hai hớp lớn, cảm giác cổ họng dịu đi nhiều, bèn tiếp tục câu chuyện lúc trước:

"Nếu lần này người kế nhiệm lớn hơn ta không nhiều, thì ta e rằng vẫn phải ngồi ở vị trí Thị lang thêm mấy năm nữa.

Sư phụ tuổi tác đã cao, dù có môn sinh khắp thiên hạ, nhưng còn tại vị hay không vẫn là một khác biệt lớn.

Dòng dõi nhà họ Tằng, mấy thế hệ đều cần ông ấy chống đỡ, đến lúc đó càng khó có thời gian để ý đến ta.

Lần này nếu có cơ hội, ta…"

Hắn đang nói dở, bỗng nhiên khựng lại.

Tựa như nghi hoặc, lại giống như ngạc nhiên.

Phùng Chính Bân nhìn chằm chằm vào chén trà trên tay, ánh mắt sâu thẳm.

"Sao vậy?" Từ phu nhân nghi hoặc hỏi, "Có phải chàng muốn uống thêm một chén?"

Phùng Chính Bân giật mình tỉnh lại, vội gật đầu hai cái:

"Phải, rót thêm cho ta một chén."

Nhưng lần này, hắn lại không uống ngay.

Ánh mắt chìm vào màu nước trà, sâu xa khó lường, hồi lâu vẫn không nói gì.

Từ phu nhân khó hiểu, liếc nhìn nha hoàn bên cạnh.

Nha hoàn cũng không rõ nguyên do, chỉ có thể lắc đầu.

Chẳng lẽ…

Mùi vị có gì không đúng?

Từ phu nhân bèn tự mình cầm chén lên uống thử.

Không sai, vẫn là hương vị đó.

Ban ngày biểu cô nương Dư thị đãi nàng cũng chính là vị này, nàng ta không hề nấu sai.

"Phu quân?" Nàng thận trọng lên tiếng, "Có phải hôm nay chàng quá mệt rồi không?"

Phùng Chính Bân chợt ngẩng đầu, trong đáy mắt vẫn chưa xua tan hết sự trầm ngâm.

Nhưng khi thấy Từ phu nhân nhìn mình với ánh mắt lo lắng, hắn nhanh chóng trấn định lại, đưa tay xoa mặt, than nhẹ:

"Ta mệt thật, dạo gần đây vô cùng mệt mỏi.

Chuyện thăng chức đè nặng trong lòng, ta thật sự phân thân không xuể, vậy nên chuyện trong nhà cần nàng để tâm nhiều hơn.

Nhớ năm xưa ta dậy sớm, ngủ muộn, lúc đó nhà nghèo, chẳng dám tùy tiện đốt nến, chỉ có thể mượn ánh trăng mà đọc thêm vài trang sách.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!