Phu phụ Kim Thắng Lâm an táng nơi một ngọn đồi nhỏ phía bắc huyện thành.
Từ đầu đến cuối, Tân Dược là người dẫn bọn họ đến.
Mộ đã hơn mười năm, chữ khắc trên bia chẳng còn rực rỡ như thuở mới dựng, song rõ ràng được chăm sóc chu đáo.
Tân Dược khom người, lí nhí nói:
"Sư đệ, sư đệ muội, A Vi lớn rồi, tới thăm hai người đây. Về sau đến tiết Thanh minh, Trung nguyên, phải đổi người đốt giấy cho hai vị rồi."
Dứt lời, ông ta qliền nhường hẳn phần đất nhỏ trước mộ lại cho A Vi.
A Vi mở hộp đồ ăn mang theo.
Từ lời kể của Tân Dược, nàng đã nghe không ít chuyện năm xưa phụ mẫu ở Trung Châu, còn cẩn thận hỏi qua khẩu vị của họ.
Nàng thậm chí biết thuở nhỏ mình mê nhất món xôi nếp, thêm giăm bông, đậu tằm, măng non cắt nhỏ, hầm kỹ đến thơm mềm. Có điều, gạo nếp khó tiêu, trẻ nhỏ ăn không được nhiều.
Nàng từng ăn không đủ, lại còn bĩu môi giận dỗi, khiến các ma ma phải hết lời dỗ dành.
Hiện giờ, trong hộp toàn là món phụ mẫu yêu thích.
A Vi bày ra từng món, rồi thắp hương.
Khói nhang quẩn quanh, nàng lặng lẽ quỳ một lúc, đè nén những cảm xúc dâng trào trong lòng, sau đó nhẹ giọng cất lời.
" Phụ thân, mẫu thân."
"Con đã trở về. Những năm qua, các ma ma chăm sóc con rất chu đáo."
"Con cùng dì họ nhà họ Lục đã làm rất nhiều chuyện, cũng rửa sạch được nỗi oan khuất của nhà họ Kim rồi."
"Lần này con đến là để rước phụ mẫu về kinh, cùng tổ phụ tổ mẫu, bá phụ cô mẫu yên nghỉ một nơi. Con đã chọn ngày lành, ba hôm nữa chúng ta lên đường."
"Mười năm qua, thật sự đã xảy ra rất nhiều chuyện. Về sau con sẽ lần lượt kể hết cho phụ mẫu nghe, không để mọi người phải chờ lâu nữa."
"Hôm nay, con xin được giới thiệu đôi chút."
"Người ngoài ba mươi kia là Thế tử phủ Định Tây hầu, đệ ruột của dì họ nhà họ Lục. Năm xưa ở kinh, phụ mẫu hẳn đã từng gặp qua."
"Người nhỏ tuổi nhất là con trai độc nhất của cữu cữu nhà họ Lục, tên Lục Chí."
"Còn một người nữa…
"A Vi vừa nói, vừa ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Lâm Dục. Ánh mắt giao nhau, Thẩm Lâm Dục liền hiểu ý, vội vàng tiến lên, cung kính quỳ xuống trước phần mộ."Chính là người năm đó, tháng Giêng năm chúng ta rời kinh, đã tặng con đèn hoa đăng cá chép."
"Cái đèn treo bên cửa sổ cuối cùng ấy, là chàng cùng phụ thân tự tay làm. Duyên phận thật kỳ diệu, phải không ạ?"
"Con đã đính hôn với chàng."
"Sau này con muốn đèn hoa đăng, sẽ có người làm cho con, phụ mẫu cứ yên lòng.
"Thẩm Lâm Dục mỉm cười. Hắn không còn là"con trai của ai", chẳng phải "quý tộc nào" hay "giữ chức gì
", mà chỉ là người đã từng tặng đèn hoa đăng. Ngay lúc này, hắn thấy vô cùng may mắn vì thuở nhỏ từng theo đại ca đến Thái sư phủ, để rồi quen biết A Vi, có được kỷ niệm bánh đậu mây, đèn hoa đăng cùng nàng — đủ để A Vi khi giới thiệu với song thân đã khuất, có thể"nói cho trọn vẹn
". Bởi vì, họ từng được nhìn thấy chiếc đèn hoa đăng đó. Nhờ có chiếc đèn ấy, hắn cũng có thể khiến họ cảm thấy đôi phần thân thiết."Vâng," Thẩm Lâm Dục trịnh trọng thưa, "Phụ thân, mẫu thân, xin hai người cứ yên tâm.
"Gió xuân trên núi mơn man ấm áp, khắp núi non hoa lá sum suê rực rỡ. Nơi này, đỗ quyên nở rộ đặc biệt rạng ngời. A Vi đặt một đóa đỗ quyên đỏ thắm trước phần mộ, mỉm cười dịu dàng:" Ba ngày nữa, con tới đón hai người, chúng ta đã hẹn rồi nhé..
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!