Chương 49: (Vô Đề)

Cuối cùng vẫn là anh chủ động đi tới chỗ

cô, vẫn như cũ là một thân màu đen trang nghiêm kia, ánh đèn đường in

trên đôi mắt anh, nhưng cái gì cũng nhìn không ra, ánh sáng thưa thớt

cũng không rõ ràng.

Hứa Niệm đứng tại chỗ chờ anh.

Đường Trọng Kiêu đi qua lại không nói gì, vươn hai tay ra kéo cô vào trong lòng, cằm vùi vào giữa mái tóc của cô, khi mở miệng mang theo vài phần bất đắc dĩ: "Lại không nhận điện thoại, không biết anh sẽ lo lắng sao?"

"Em…"

Anh không cho cô cơ hội nói tiếp, đưa tay sờ sờ hai má cô sớm đã bị đông lạnh đến mức đỏ lên, nói: "Lạnh không?"

Hứa Niệm lắc đầu, nghiêm túc nhìn vào đáy mắt anh: "… Anh không phải có chuyện muốn nói với em?"

Ngón tay anh chạm một bên má cô, sau một lúc lâu, nhưng chỉ cười: "Không có việc gì, chỉ là nhớ em, tới thăm em một chút."

Hứa Niệm nghi ngờ nhìn anh, nhưng cho tới bây giờ bên ngoài người này đều khiến người ta nhìn không thấu. Cô do

dự muốn nói những lời này cho anh biết, suy nghĩ một lát, cô nói: "Tống

An Bình cho em một thứ."

Kỳ thật cô tin chắc đối phương cái gì

cũng biết, Đường Trọng Kiêu từng tiếp xúc với Tống An Bình, lấy tính

tình của anh sẽ không phớt lờ như vậy. Quả nhiên trên mặt anh vẫn như

trước không nhiều phản ứng thừa, im lặng chờ cô nói tiếp.

"Em sẽ giao nó cho Lục gia." Nguyễn Tố

Trân là mẹ của Lục Sơn, tất cả đều nên để bà đưa ra quyết định, dù sao ở giữa còn có Cầu Cầu.

Đường Trọng Kiêu gật gật đầu, như hoàn toàn không bất ngờ, chỉ trầm thấp "Ừ" một tiếng.

Phản ứng này của anh, Hứa Niệm ngược lại

không biết nên nói gì, đêm nay anh có chút không bình thường. Từ đầu đến cuối Đường Trọng Kiêu đều không phát biểu bất cứ quan điểm nào về

chuyện này, như thật sự chỉ là đến gặp cô, dịu dàng xoa nhẹ mái tóc dài

của cô, ánh mắt ra hiệu cho cô: "Vào đi thôi, trời rất lạnh."

Cô đứng tại chỗ không biết làm thế nào,

một bước này một khi bước ra, ngày mai hai người có lẽ chính là một cảnh tượng khác. Nhưng anh không ngăn cản cô, ngay cả một câu dư thừa cũng

không có…

Đường Trọng Kiêu nhìn cô đứng ở đó không

nhúc nhích, bỗng nhiên cúi đầu hôn một cái bên môi cô, nhẹ giọng nở nụ

cười: "Làm sao, luyến tiếc anh?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!