Chương 44: (Vô Đề)

Trong lòng Đường Trọng Kiêu lại cực kỳ rõ ràng, sở dĩ Hứa Niệm chùn bước sợ hãi, suy cho cùng là vì cô không yêu anh. Cô là cô gái dám yêu dám hận, nhưng đối mặt với anh, đã không chỉ một lần chạy trốn. Không phải là không xót xa trong lòng, nhưng từ trước đến nay cảm tình đã không phải là lý trí, nếu như có thể lý trí một chút, anh cũng không đến mức đi đến cục diện bị động như giờ phút này.

Nói đến cùng, yêu luôn không phải do con người làm chủ, tất cả đều phụ thuộc vào trái tim.

Anh kéo Hứa Niệm ngồi trở lại bên giường, tựa trán vào tóc mai mềm mại của cô, nước mắt cô thấm ướt sợi tóc, dán lên lành lạnh rất dễ chịu. Hai người ai cũng không nói chuyện, cả phòng im lặng, mà cả hai đều không nhẫn tâm phá vỡ.

Không nhớ là ai chủ động trước, bốn cánh môi ẩm ướt nhẹ nhàng chạm vào nhau, như lửa cháy lan ra đồng cỏ không thể vãn hồi. Hứa Niệm bị anh đẩy ngã trên giường, sau đó căn bản không để cô có thời gian suy nghĩ gì, hơi thở quen thuộc hoàn toàn bao phủ cô…

Mỗi lần cùng một chỗ với Đường Trọng Kiêu, cô đều cảm giác mình như một người khác, những điều xấu xa giấu ở đáy lòng đều từng chút một bại lộ ra. Tựa như giờ phút này, cô chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ cùng một người đàn ông vào lúc ánh mặt trời gay gắt nhất sau giờ ngọ, nằm trên giường phòng bệnh liều chết triền miên.

Vô sỉ như vậy, điên cuồng như vậy, quả thực khiến người ta đỏ mặt thẹn thùng.

Ánh nắng lại chiếu trên mặt, Hứa Niệm chậm rãi tỉnh lại, vừa rồi thế nhưng cô thật mất mặt cứ mê man như vậy, mở mắt ra nhìn đến anh đầu tiên, con ngươi trầm tĩnh đen như mực, bên trong có hình dáng nho nhỏ của cô.

Anh vốn có khuôn mặt mị hoặc chúng sinh, đặc biệt là dáng vẻ chống đầu hơi hơi cười khẽ như vậy. Mặt cô bỗng chốc đỏ lên, tim đập cũng không thích hợp, muốn xoay người sang chỗ khác lại bị anh chặt chẽ ôm eo.

"Ngại cái gì? Bộ dạng nào của em mà anh chưa thấy."

Hứa Niệm lúng túng không dám nhìn anh, tất cả kinh nghiệm trong tình yêu của cô đều là người đàn ông này từng chút một dẫn dắt, vừa rồi bộ dạng cưỡi trên người anh bây giờ suy nghĩ một chút đều không có mặt mũi gặp người, cúi đầu, ấp úng kiếm cớ chạy trốn: "Em còn có việc."

Bộ dạng Đường Trọng Kiêu lại không mảy may cho phép thương lượng, ôm cô, mặt đối mặt kéo cô mà ngủ: "Anh là bệnh nhân, em thật sự muốn để anh ở đây một mình sao?"

Cô đương nhiên biết người nọ là đang tìm cớ, có thể tưởng tượng đến bệnh tình của anh, bên cạnh không có ai thực sự bất tiện, nhưng lúc này tư thế của hai người thật sự có chút…

"Em gọi điện thoại cho chú Hoa."

Vừa định thu tay về, lập tức bị anh bắt được đặt bên môi, hơi thở thanh mát thản nhiên lướt qua lòng bàn tay, anh nói nghiêm túc "Chú Hoa rất tẻ nhạt, đối mặt với chú ấy tâm tình anh không tốt, bất lợi để hồi phục cơ thể."

Cái gì anh cũng nói được, đạo lý cũng là do anh đặt ra, Hứa Niệm thật không còn cách nào khác, trở mình nhìn trần nhà, ngắc ngứ thốt ra một câu: "Em cũng rất tẻ nhạt."

Đường Trọng Kiêu lúc này mới mở mắt ra nhìn cô: "Em ở bên cạnh anh thì không buồn chán nữa, chúng ta có thể làm rất nhiều việc."

Anh nói xong lại muốn tới một lần, Hứa Niệm sợ thật sự, vội vàng cuốn chăn hướng bên cạnh trốn: "Đừng, nhỡ có người tiến vào."

"Đây là phòng bệnh chăm sóc đặc biệt." Cánh tay người đàn ông duỗi ra liền kéo cô trở về, anh bình thường nhìn gầy, nhưng cô hiểu rõ nhất sức lực của người này có bao nhiêu đáng sợ.

Hứa Niệm bị anh đặt ở dưới người hôn chịu không nổi, nâng tay chắn môi anh. Kết quả lại bị anh cầm lòng bàn tay mút từng ngón tay, cô ngứa không chịu được, không ngừng cười khanh khách: "Đường Trọng Kiêu, anh là chó à!"

"Chỉ cắn một mình em."

Người này nói đậm chất sắc tình, khiến cô bất giác có chút quẫn bách, vành tai đỏ lên, mím môi không lên tiếng.

Anh chống cánh tay, chậm rãi cúi người một lần nữa hôn cô, thời gian hai người có thể ở cùng nhau rất ngắn ngủi, từng giây từng phút đều nên quý trọng thật tốt.

***

Hứa Niệm cuối cùng có cơ hội xuống giường, hai chân đều mềm oặt đứng không vững, đến phòng vệ sinh rửa mặt sạch đi ra, sớm đã qua thời gian cơm chiều nhưng chú Hoa vẫn chưa đến, cô nghi ngờ có phải người này cố ý hay không, nhưng cẩn thận nhìn anh dáng vẻ lại không có chút chột dạ.

Đường Trọng Kiêu lười biếng dựa vào đầu giường, anh sợ phơi nắng, cố ý chọn gian phòng cửa sổ có cây ngô đồng, thêm màn cửa bị kéo lại, ánh sáng trong phòng thưa thớt, thản nhiên dừng trên mặt anh. Giờ phút này anh đang cầm Notebook bận rộn công việc, để ý thấy cô đang nhìn anh, lúc này mới vẫy vẫy tay với cô.

Tưởng cơ thể anh không khỏe, cô vội vã đi qua, lại lập tức bị anh ôm vào lòng, phía sau lưng chặt chẽ kề bên lồng ngực rắn chắc của anh.

"Dù sao vẫn còn thời gian, chơi với anh một lúc." Anh gối cằm lên hõm vai cô, hai má chặt chẽ dán vào cô.

Hứa Niệm dường như cũng có thể cảm nhận được tiếng tim đập trầm ổn của anh, ánh mắt chậm chạp dừng trên màn hình máy tính, trên trán không khỏi rút gân: "Chơi cái này?"

"Ừ." Người phía sau không có cảm giác có gì là không ổn, ngược lại bộ dạng hưng trí bừng bừng, hoàn toàn giữ cô ở trong ngực.

Hứa Niệm nhìn bộ dáng này của anh, bỗng nhiên có chút đau lòng, trước kia anh từng nói tuổi thơ của mình rất nhạt nhẽo, có lẽ sau này lớn lên bận rộn sự nghiệp, càng không có giải trí gì đặc biệt. Có lẽ ngay cả rất nhiều trò chơi cũng chưa từng tiếp xúc, mặc dù ngây thơ, nhưng đó toàn bộ là giải trí của anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!