Cả bữa tiệc tối, ánh mắt Hứa Niệm hầu như đều bám riết trên người Đường Mạc Ninh, ngay cả lúc nào thì có người
đến gần bên cạnh cũng không biết. Cánh tay rắn chắc mạnh mẽ bỗng nhiên
ôm chặt hông cô, bên tai truyền đến tiếng nói trầm thấp quen thuộc:
"Nhìn cái gì chứ, gọi em cũng không nghe."
Hứa Niệm sửng sốt, lúc quay đầu nhìn anh
thì đã khôi phục lại bình tĩnh: "À, thấy Mạc Ninh cùng một vị nam sĩ trò chuyện không tệ."
Đường Trọng Kiêu nhíu mày nhìn thoáng
qua, không phát biểu bất kỳ ý kiến gì, ngược lại đổi ly hồng rượu trong
tay thành một ly nước trái cây: "Anh không ở bên cạnh, uống ít rượu
thôi."
Cô liền cúi đầu nhìn nước trái cây không
nói chuyện, Đường Trọng Kiêu lại đưa tay vỗ vỗ gáy cô, ngữ điệu lúc nào
cũng như khi nói chuyện với trẻ con: "Đợi một lát rồi lén lút trốn đi
cũng không sao, không cần phải chống đỡ."
Hứa Niệm giương mắt nhìn anh, nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng kia, vẫn là thấp giọng nói một câu, "… Anh cũng uống ít một chút."
Đường Trọng Kiêu hiển nhiên là cực bất
ngờ, cho dù trên mặt không biểu hiện ra ngoài, đáy mắt lại trào lên một
trận kích động, khống chế không được mà hôn một cái lên bên má cô:
"Được."
Khắp nơi xung quanh đều là người, Hứa
Niệm có chút xấu hổ. Nhưng người nọ đã quen tùy ý, chút mất tự nhiên
cũng không có, còn cầm miếng bánh ngọt đùa cô: "Cắn một miếng."
Hứa Niệm mặt càng đỏ hơn, cho dù không
ngẩng đầu lên cũng biết rất nhiều người đang nhìn bên này, liền nhỏ
giọng nhắc nhở anh: "Người khác sẽ hiểu lầm."
"Hiểu lầm cái gì?" Lúc anh nói chuyện còn có mùi rượu nhàn nhạt tràn đầy vào xoang mũi của cô, cô nhìn qua, chỉ
có thể nhìn đến đôi mắt đen trầm mà sáng ngời của anh.
Anh nhìn chăm chú vào hai tròng mắt
thoáng mờ mịt của cô, từng chữ từng chữ nói: "Không có hiểu lầm, anh đối với em, cũng giống như những gì họ nghĩ."
Một lời nói mập mờ, Hứa Niệm nghe xong
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!