Ngày đó xuất phát hiếm khi nhiệt độ không khí tăng trở lại, toàn thành phố đắm chìm trong ánh dương ấm áp. Tiểu
Kỷ đã đợi ở đại sảnh sân bay từ lâu, cùng bạn gái đứng ở trong đám người nghiêng nghiêng nói chuyện. Tuổi trẻ thật tốt, ví như ánh mặt trời cũng không quá.
Hứa Niệm xuống xe, Lục Chu giành trước
một bước giúp cô lấy hành lý, một đường đi tới đại sảnh, lại không yên
tâm liếc nhìn cô một cái: "Chị thật sự không có việc gì chứ? Thật ra có
thể đổi người khác mà."
Cũng không phải nhiều hoạt động quan
trọng, năm năm trước cô đều e sợ tránh né không kịp, hiện tại lại chủ
động nói muốn đi? Thấy thế nào cũng có chút không thích hợp…
Cậu thấy Hứa Niệm khí sắc cũng đặc biệt
kém, đeo kính đen, nhưng khuôn mặt lại lộ ra vài phần mất tự nhiên tái
nhợt, nén không được tiếp tục truy vấn: "Chị, có phải xảy ra chuyện gì
rồi không?"
Hứa Niệm nghe vậy mới liếc mắt nhìn cậu: "Có một số việc dù sao vẫn phải đối mặt."
Khi cô nói lời này ngữ khí đặc biệt bình
tĩnh, Lục Chu không biết "Đối mặt" trong miệng cô là chỉ nơi sẽ đến hay
là chuyện khác? Cảm giác mơ hồ không đúng chỗ nào, còn muốn hỏi thêm gì
đó, Tiểu Kỷ đã dẫn bạn gái đi tới.
"Đều đã làm xong." Tiểu Kỷ hiệu suất rất cao, đưa thẻ đăng kí tới.
Hứa Niệm cầm lấy muốn đi, Lục Chu nắm lấy cổ tay cô. Quan hệ của hai người dù sao cũng đặc thù, Tiểu Kỷ vội vàng
dời mắt giả vờ không nhìn thấy, xoay lưng qua cùng bạn gái nói chuyện.
Lục Chu lại một chút xấu hổ cũng không
có, đôi mắt nặng nề nhìn chằm chằm cô: "Nếu có chuyện thì gọi cho em.
Chị dâu, em không phải là đứa trẻ."
Trước kia cậu luôn khiến Hứa Niệm có cảm
giác không tin tưởng được, hiện tại muốn thay cô chia sẻ chút gì đó,
nhưng không chiếm được sự tín nhiệm của cô, điều này khiến cậu cảm thấy
vô lực gấp bội.
Hứa Niệm có chút bất ngờ, xuyên qua kính
đen nhìn người đàn ông cao thẳng trước mặt. Cậu thiếu niên trong trí nhớ ngay cả ánh mắt cũng bắt đầu trở nên cường thế, thời gian thấm thoát
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!