Tống An Bình cũng là người tinh anh, rất
nhanh đã thấy có điều không đúng, cúi đầu nhấp miệng cà phê mới ngượng
ngùng cười: "Nhất định là anh nhớ nhầm. Đúng rồi, là lão Tứ cùng phòng.
Bạn gái cậu ta ăn rất khỏe, có thể ăn toàn bộ chỉ trong giây lát. Xem
trí nhớ của anh này."
Anh ta nói xong cũng theo bản năng dời mắt, quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Hứa Niệm không nói gì thêm, trong lòng từ đầu đến cuối cứ là lạ. Tống An Bình không phải người có trí nhớ không
tốt, ngay cả khi còn bé chuyện đi đâu lấy ổ chim cũng nhớ rất rõ ràng.
Hơn nữa lúc ấy dù cô tùy hứng, cũng không nỡ làm khổ Lục Sơn nửa đêm đi
mua đồ cho mình, huống chi là sủi cảo tôm…
"Lục Sơn anh ấy…"
Hứa Niệm còn muốn hỏi lại, Tống An Bình
không cho cô cơ hội, cầm lấy notebook bên cạnh, nói: "Chúng ta bắt đầu
đi, đợi trở về anh còn phải sửa lại bản thảo."
Cô ngơ ngẩn ngồi đó, cuối cùng chỉ gật đầu, rốt cuộc cũng không bình tĩnh lại được.
Xa cách gặp lại vốn nên ôn chuyện thật
tốt, nhưng Tống An Bình phỏng vấn xong liền tạm biệt vì bận rộn. Hứa
Niệm một mình ngồi tại chỗ hồi lâu, đáy lòng càng ngày càng khó chịu.
Cô lái xe khắp nơi không mục đích, nhưng không muốn về công ty, cuối cùng vòng đến nhà Trâu Dĩnh.
Nha đầu kia đang làm việc nhà, một phòng
lộn xộn ngay cả bước chân cũng không bước nổi. Hứa Niệm mang theo một
túi đầy đồ ăn đứng ở cửa, bất đắc dĩ đỡ trán: "Cậu bình thường sống như
thế nào? Chẳng lẽ sinh hoạt trong đống rác sao?"
Trâu Dĩnh từ trong đẩy ra một con đường
cho cô, miệng lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Cậu đừng tùy tiện đụng
đến đồ đạc của tớ, đừng chỉ thấy bừa bãi, mặc dù bừa bãi nhưng vẫn có
trật tự, tớ tìm đồ nào lập tức liền có thể tìm thấy."
"…" Hứa Niệm cũng không còn gì để nói.
Trâu Dĩnh thấy cô cầm ra vài lon bia từ
trong túi mua hàng, ánh mắt bắt đầu trở nên sáng lên: "Ơ, cũng nhiều năm không say rồi, hôm nay không thích hợp đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!