"Tiên sinh, không cần cùng đi xem?" Chú
Hoa thấy Hứa Niệm rời đi, "khụ" một tiếng, rõ ràng nhắc nhở người nào đó còn đang thất thần.
Đường Trọng Kiêu lúc này mới tiếp tục uống cà phê của mình: "Chút chuyện đó cô ấy có thể xử lý tốt."
Hứa Niệm không phụ sự mong đợi của mọi
người, trên đường cũng đã nhanh chóng sửa sang lại tất cả văn kiện thật
tốt, đến công ty trực tiếp giao cho phòng nhân sự xử lý. Quản lý Nhân sự nhìn thấy cái tên đó trong lòng nhất thời cả kinh: "Này, nhưng mà quản
lý Vương là nhân viên lâu năm."
"Cho nên giao cho anh, nếu không thì cứ để đồng nghiệp của phòng pháp luật và chính trị xử lý."
Quản lý Nhân sự chưa từng thấy Hứa Niệm
nghiêm túc như vậy, lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề,
gật đầu nói: "Tôi sẽ làm việc này."
Hứa Niệm trở về văn phòng của mình, mới vừa cởi áo khoác quản lý Vương đã trực tiếp vọt vào bất chấp sự ngăn cản của Cố Tiểu Kỉ.
Năm nay chị ta cũng đã ngoài bốn mươi,
bình thường thoạt nhìn là bộ dạng rất an phận, lúc này có lẽ cũng chẳng
buồn ngụy trang, liền nói thẳng với Hứa Niệm: "Trước đây lúc tôi đi theo Lục tiên sinh – Lục phu nhân tranh đấu giành thiên hạ, cô còn không
biết ở nơi nào, thế nhưng bây giờ lại ra vẻ với tôi."
Hứa Niệm im lặng ngồi xuống, ra hiệu cho
bọn Tiểu Kỷ đi ra ngoài, chờ quản lý Vương nói xong mới gật đầu: "Cho
nên tôi kính trọng chị, không muốn làm lớn chuyện."
Quản lý Vương tức giận cắn môi, sau một
lúc lâu, ngược lại nghẹn ngào cười rộ lên: "Không muốn làm ầm ĩ? Tôi ở
cái tuổi này bị công ty sa thải, chẳng lẽ Hứa tổng cho rằng tôi còn có
thể sống tốt trong vòng luẩn quẩn này?"
Hứa Niệm biết việc này có lẽ sẽ hoàn toàn chặt đứt sinh kế của chị ta, nhưng người như vậy cô không dám dùng
tiếp, không báo cảnh sát đã là nhân từ nhất rồi.
"Tôi biết hiện tại chị rất kích động, cũng không hẳn là do chị chi sai, có lẽ là chị không còn thích hợp làm công việc này nữa."
Thấy Hứa Niệm không buông lỏng tí nào, quản lý Vương rốt cuộc ý thức
được nói gì cũng vô ích, trước đây cảm thấy cô tuổi còn nhỏ dễ lừa gạt,
xem ra vẫn là xem nhẹ cô. Chị ta trầm ngâm vài giây, mạnh mẽ thở hắt ra: "Được, nhưng trước khi đi tôi có chút chuyện phải nói ra."
Hứa Niệm giơ tay lên: "Chị nói đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!