Hứa Niệm nghe giọng điệu đó chỉ biết
Đường Trọng Kiêu mất hứng, bảo Lí Ngọc đi trước, lúc này mới giải thích
cho anh: "Tôi trở về thu dọn đồ đạc, dù sao anh không ở đây, tôi ở lại
cũng không để làm gì."
Giọng điệu của cô hết sức bình thản, nói
xong vụng trộm giương mắt nhìn sắc mặt đối phương, như không muốn tranh
luận cùng với anh, cô càng ngày càng rõ bản thân ở trước mặt anh không
có phần thắng.
Đường Trọng Kiêu lúc tức giận hoàn toàn
khác người, sẽ không xụ mặt mà ngược lại luôn cười. Anh nhàn nhạt nhìn
cô, ánh trăng sáng tỏ dừng ở đáy mắt, nhưng lại nhất thời không thể nào
phân biệt được cảm xúc chân thật lúc này của anh.
Hứa Niệm cho rằng anh lại muốn châm chọc
cô vài câu, thì đã thấy anh như có chút đăm chiêu nhìn nơi Lí Ngọc biến
mất, không nói một lời lên xe.
Cho dù cô trì độn cũng biết lúc này tốt nhất không nên chọc anh, ngoan ngoãn đi theo lên xe.
Xe trực tiếp trở về Lộ Uyển.
Thím Phúc ở ngay sau cửa, thấy hai người
vội vàng chào đón, tận lực đề cao giọng nói: "Hứa tiểu thư, sao cô đi
dọn đồ lâu như vậy?" Bà nói xong còn liên tiếp nháy mắt với Hứa Niệm.
Hứa Niệm trong lòng ai thán thở dài, hành động này của thím Phúc diễn cũng quá khoa trương.
Đường Trọng Kiêu khoanh tay, không nói
một lời nhìn hai người tiếp tục "diễn", thím Phúc chung quy cũng không
chịu nổi cảm giác áp lực cực lớn của anh, lặng lẽ đi vào phòng bếp.
Chú Hoa cũng thức thời biến mất, trong phòng khách nhất thời chỉ còn lại hai người trầm mặc không nói năng gì.
Hứa Niệm ưỡn thẳng lưng, còn tiếp tục tranh luận: "Trong hợp đồng cũng không nói tôi lúc nào cũng phải ở đây."
Lời này vừa nói xong trên mặt Đường Trọng Kiêu càng giống như bao phủ một tầng sương lạnh, rốt cục không giận dữ
ngược lại cười nói: "Hứa tiểu thư thật sự là chuyên nghiệp, lúc nào cũng lấy hợp đồng làm chuẩn."
Hứa Niệm nghênh đón đôi mắt đen không
thấy đáy của anh, vốn có một bụng lời muốn nói cuối cùng lại nói không
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!