Buổi tối hôm sau, Đường Trọng Kiêu gọi
điện thoại tới, lúc đó Hứa Niệm đang tắm, đến khi đi ra mới thấy có
thông báo cuộc gọi nhỡ, sau khi xác định là anh, có chút do dự có nên
gọi lại hay không? Ngộ nhỡ quấy rầy đến chuyện tốt của người khác thì
không ổn lắm.
Cô nhìn chằm chằm một lúc, dứt khoát vờ như không biết.
Ai ngờ mới sấy tóc được một nửa thì di
động lại vang lên, Hứa Niệm đành phải đứng lên nhận máy. Đường Trọng
Kiêu bên kia rất yên lặng, chỉ là âm thanh xung quanh không thể nào phân biệt được rốt cuộc đang anh ở nơi nào, trái lại giọng anh nghe rất bình thường: "Em đang làm gì vậy?"
Sự thân mật giữa tình nhân thế này khiến Hứa Niệm có chút kháng cự, cô tạm dừng rồi mới nói: "Tôi vừa tắm xong."
Đầu bên kia anh cũng yên tĩnh kì lạ trong chốc lát, sau đó nói tiếp: "Có thể tối nay tôi sẽ về."
Hứa Niệm đầu tiên là sửng sốt, anh ta là
đang báo hành tung cho cô sao? Nhưng trong chớp mắt bị sự bất ngờ này
kích thích, cô chưa kịp suy nghĩ đã buột miệng trả lời: "Không cần đâu,
anh bận công việc, ở lại mười ngày nửa tháng cũng không sao."
Đường Trọng Kiêu bên kia hoàn toàn im lặng, chỉ còn thoáng tiếng hô hấp nặng nề truyền tới.
Hứa Niệm ý thức được bản thân có chút quá mức nịnh bợ, lại vội vàng nói: "Ý tôi là chính sự quan trọng hơn, dù
sao thì tôi cũng ở nhà chờ anh."
Cô thuận miệng nói một câu, nhưng không
biết thế nào lại khiến Đường Trọng Kiêu bắt đầu cao hứng. Anh ở bên kia
truyền đến tiếng cười nhẹ vui vẻ, giọng nam từ tính vào ban đêm bên kia
đường truyền lại có cảm giác thật ấm áp: "Ăn cơm có ngon miệng không?"
Hứa Niệm cắn cắn môi, nho nhỏ "Ừ" một
tiếng, kỳ thực trong nhà chỉ có một mình cô, đều là ăn mì ăn liền và đồ
hộp, nhưng nhiều năm như vậy, dường như đã không còn ai nói những lời
này với cô.
Anh dường như cũng vô cùng vừa lòng với
dáng vẻ thuận theo này của cô, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn:
"Trở về tôi sẽ kiểm tra, nếu gầy tôi nhất định sẽ xử lý em."
"…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!