Hứa Niệm xem như hoàn toàn hiểu được điểm gian xảo của cáo già, hết lần này đến lần khác lý do người này đưa ra
luôn đường đường chính chính, ngay cả cơ hội phản bác cô cũng không có.
Buổi chiều ánh mặt trời vừa vặn, hai
người một trước một sau ngồi đối diện, trong phòng to như vậy chỉ còn
tiếng lật giấy sột soạt.
Không khí lại tốt hiếm thấy.
Đường Trọng Kiêu bắt đầu làm việc chính
là một dáng vẻ khác, hoàn toàn khác biệt với bình thường cà lơ phất phơ. Hứa Niệm vốn tưởng rằng người này có tâm tư không tốt nào đó, kết quả
anh lại rất thành thật.
Chính là toàn bộ quá trình sắc mặt của
Đường Trọng Kiêu đều khó coi, lông mày anh tuấn hơi hơi vặn lại, Hứa
Niệm vụng trộm chăm chú nhìn… anh đang xem báo cáo tài vụ hai năm nay
của công ty.
Chẳng lẽ có vấn đề gì?
Hứa Niệm đang cân nhắc, người nọ bỗng
nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, Hứa Niệm thiếu chút nữa thì cắn
phải đầu lưỡi, nhanh chóng cúi đầu. Đường Trọng Kiêu trực tiếp đóng văn
kiện lại: "Trung Ảnh còn có thể sống sót trên tay em, thật không dễ
dàng."
"…" Người này mỗi khi mở miệng đều có thể dày vò người khác tức chết đi được, Hứa Niệm hung hăng liếc trắng mắt.
Đường Trọng Kiêu lại lộ ra cái điệu cười
như không cười đáng đánh đòn, lời nói quả thực khó nghe đến cực điểm:
"Phúc lợi của nhân viên vẫn là tiêu chuẩn của năm năm trước, nhưng nhân
viên cao cấp gần như không có gì thay đổi. Xem ra Hứa tổng thật sự là
lấy đức thu phục người."
Hứa Niệm chỉ để ý khi anh nói ngữ điệu âm dương quái khí, nhưng nghĩ lại có chỗ nào đó hơi bất thường, cẩn thận
nghiên cứu lại không thể nói rõ.
Đường Trọng Kiêu nắn vuốt mi tâm, cuối cùng thở dài: "Cục diện rối rắm."
Hứa Niệm nhìn anh như vậy, không biết vì
sao nhất thời không kiềm lại được cười ra tiếng, cuối cùng bị anh thâm
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!