Chương 16: (Vô Đề)

Trọng tâm cuộc sống trước đây của Hứa

Niệm toàn ở trên công việc, lúc này lại nhàn rỗi trong chốc lát cô không biết nên làm gì thì tốt. Ban ngày ở Lộ Uyển là yên tĩnh nhất, từ cửa sổ nhìn ra, lọt vào trong tầm mắt là một mảng lớn màu xanh da trời trong

veo. Thời tiết hôm nay thật sự rất đẹp, không khí thoảng mùi hương hoa

nhàn nhạt, cô dạo qua một vòng trong phòng thật sự không có việc gì để

làm, đúng lúc từ ban công nhìn thấy thím Phúc đang phơi đồ, nhất thời

nhàm chán liền chạy xuống tìm bà tán gẫu.

Hứa Niệm nhận thấy thím Phúc không phải người xấu, tùy tiện không có

tâm tư gì, nói chuyện với người khác rất dễ dàng thổ lộ tình cảm. Hứa

Niệm hỏi bà: "Thím đã chăm sóc anh ta rất lâu rồi sao?"

"Anh ta?" Thím Phúc sửng sốt, lúc này mới hiểu được là nói tới Đường

Trọng Kiêu, nhất thời đuôi lông mày khóe mắt đều chứa ý cười, "Tôi nhìn

cậu ấy lớn lên, mỗi chuyện của tiên sinh đều nắm rõ."

Thím Phúc cho rằng Hứa Niệm là muốn nghe đến sở thích của Đường Trọng Kiêu, không chút bủn xỉn bắt đầu chỉ bảo: "Mặc dù tính tình của tiên

sinh không tốt, nhưng cô chỉ cần thuận theo ngài ấy là tốt rồi. Cũng là

từ nhỏ đã quen với sức khỏe không tốt, khó tránh khỏi có chút bệnh vặt."

Hứa Niệm âm thầm phiết miệng, đứa trẻ trong gia đình kẻ có tiền phần

lớn đều có chút bệnh, nhưng mà Lục Sơn chính là ngoại lệ. Cơ thể Đường

Trọng Kiêu không tốt cô cũng nhìn ra, trên mặt luôn có vài phần bệnh

trạng, ở trên du thuyền cũng thấy anh uống thuốc.

Cô rất thản nhiên giúp thím Phúc kéo drap giường ra, lúc này mới nói: "Vậy trước đây thím Phúc cũng ở nước ngoài cùng anh ta, trở về đây có

quen không?"

"Không quen…" Thím Phúc kiễng chân trải mặt trên có nhiều nếp nhăn ra sửa lại, lại thần bí như vậy trộm liếc mắtt nhìn cô một cái, "Nhưng vì

tiên sinh, đáng giá."

Tâm tư của Hứa Niệm căn bản không đặt trên phương diện này, cho nên

cũng không muốn hướng sâu hơn, chỉ từ lời này mà tiếp tục: "Lại nói

tiếp, trước đây cháu cũng đã ở đó vài năm."

Cô cho rằng thím Phúc không biết. Nguyên nhân… không nghĩ tới thím

Phúc lại vội vàng gật đầu: "Tôi biết, trước đây Hứa tiểu thư còn từng

cứu tiên sinh, là đại ân nhân của tiên sinh."

Hứa Niệm kinh ngạc nhìn bà, chắc chắn việc này không có khả năng Đường Trọng Kiêu nói với bà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!